Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Ngoài ý muốn


trước sau

Nhìn thấy Cố Trình Diệu, Lâm Vị Hi cũng kinh ngạc. Cố Trình Diệu ôn hòa có lễ, gật đầu thăm hỏi mọi người. Thế nhưng ánh mắt hắn ta đảo qua mỗi người, hết lần này tới lần khác lại không nhìn Lâm Vị Hi.

Quả thực là cố ý.

Cố Trình Diệu nói: "Phụ thân có việc gấp, không có cách nào đến đây được, cho nên mới lệnh cho con tới đón mẫu thân hồi phủ."

Nghe được nguyên nhân này đám người bừng tỉnh đại ngộ, trưởng công chúa Nhữ Ninh cười nói với Lâm Vị Hi: "Muội nhìn xem, ta đã nói cái gì nhỉ? Quả nhiên Yến vương không yên tâm về muội, cho dù chính mình không tới được, cũng phải để nhi tử tới đón a."

Đối với những lời trêu ghẹo như này thì Lâm Vị Hi tập mãi cũng thành thói quen, các nữ quyến đều nhìn nàng cười. Cố Trình Diệu đối mặt với cảnh tượng như vậy, chẳng biết tại sao lại có chút không được tự nhiên.

Lâm Vị Hi đứng trong ánh nắng vàng nhạt, một cơn gió từ phía sau nàng thổi tới, cuốn lên những chiếc lá vàng khô héo rụng trên mặt đất. Bởi vì nàng có thai, thần thái càng thêm dịu dàng nhu hòa, bây giờ lại mỉm cười đứng ở đó, dường như khắp người đều được bao phủ một tầng ánh sáng.

Cố Trình Diệu phát hiện chính mình lại đang nhìn Lâm Vị Hi, bàn tay hắn ta nắm chặt thành quyền, bất động thanh sắc dời ánh mắt đi.

Các nữ quyến từ biệt khá là phiền phức, xe ngựa đều là có sẵn, mà xung quanh cũng không có người không có phận sự, mọi người cười cười nói nói, cũng không vội đi ngay. Đề tài của chúng nữ nhân này thì đương nhiên các thiếu niên không có hứng thú, Cao Khác yên lặng rời khỏi nhóm nữ quyến, đi ra bên ngoài dắt ngựa của chính mình.

Cao Khác quay lưng lại, cho nên cũng không chú ý, mặc dù trên mặt Cao Nhiên là ý cười, mắt nhìn về phía trước, nhưng khóe mắt lại bí mật nhìn hắn ta một cái.

Cao Khác thành thạo giữ ngựa của mình, con ngựa này là sau khi hắn ta đến phủ quốc công, anh quốc công cố ý chọn cho hắn. Cao Khác vô cùng yêu thích con ngựa này, thế nhưng dù sao thời gian chung đụng cũng ngắn, ngựa còn chưa quen thuộc với Cao Khác, càng không cần nói đến chủ tớ ăn ý.

Cao Khác quen cửa quen nẻo giữ chặt dây cương, hôm nay không biết làm sao, khi hắn ta đến gần hơn thì con ngựa này lại vô cùng cáu kỉnh. Trong lòng Cao Khác ồ lên một tiếng, dắt dây cương cẩn thận vuốt ve lông bờm của nó, nghĩ xem muốn trấn an ngựa thì nên làm thế nào.

Con ngựa càng ngày càng nóng nảy, càng về sau Cao Khác phải dùng lực lôi kéo dây cương mới có thể ổn định được nó. Cao Khác âm thầm nhíu mày, hắn ta mơ hồ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, thế nhưng còn chưa đợi hắn nghĩ ra vì sao, đột nhiên con ngựa phì mũi ra một hơi. Dường như là bởi vì hít vào thật nhiều không khí, lập tức con ngựa trở nên hung hăng hơn.

Cao Khác vội vàng không kịp chuẩn bị, lại bị nó tránh thoát dây cương chạy ra ngoài. Ngựa tốt phần lớn tính tình đều mạnh mẽ, không chịu quản giáo là chuyện thường xảy ra, Cao Khác đang định để gã sai vặt bắt ngựa trở lại, đột nhiên ánh mắt ngưng lại.

Con ngựa này giống như mở to mắt, vậy mà vọt thẳng tới chỗ các nữ quyến đang đứng.

Sắc mặt Cao Khác đột biến.

Lâm Vị Hi đang cười nghe người ta hỏi han, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng kinh hô, nàng tranh thủ thời gian quay đầu, liền thấy một con ngựa đang chạy vọt về phía các nàng. Uyển Tinh Uyển Nguyệt giật nảy mình, vội vàng đỡ Lâm Vị Hi né tránh, nhưng mà tất cả mọi người đều đang hoảng hốt sợ hãi, Uyển Tinh Uyển Nguyệt muốn lui lại, phía sau lại bị người khác một mực chặn lấy. Các nàng không tránh kịp, mắt thấy ngựa đang sắp vọt tới trước mặt Lâm Vị Hi.

Lâm Vị Hi đang có thai, nếu là bị kinh sợ dạng này,cũng không phải là việc nhỏ đâu.

Tiếng thét chói tai của nữ quyến liên tiếp vang lên, Lâm Vị Hi vô ý thức nhắm chặt mắt, bàn tay lại một mực bảo hộ ở trên bụng. Còn không đợi nàng kịp phản ứng, đột nhiên trên cánh tay truyền đến một cỗ lực lớn, cả người nàng đều bị nguồn sức mạnh này kéo ra.

"Nguy hiểm gần ngay trước mắt, nàng nhắm mắt làm cái gì?"

không biết từ lúc nào Cố Trình Diệu đã chạy nhanh tới, kéo tay nàng ra chỗ khác. Cánh tay Lâm Vị Hi bị lôi kéo mà đau nhức, nàng vừa đứng vững liền dùng sức hất tay Cố Trình Diệu ra: "Buông ra, đau quá."

Bây giờ Cố Trình Diệu mới ý thức được vậy mà chính mình dưới tình thế cấp bách lại không chú ý lực đạo. Trong lòng của hắn ta cảm thấy thật có lỗi, còn chưa kịp điều chỉnh lại lực đạo, cánh tay đã bị Lâm Vị Hi hất ra.

Cảm xúc tinh tế ôn nhu mềm mại trong tay còn chưa kịp cảm nhận đã bị hất ra, Cố Trình Diệu cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua bàn tay của mình. không hiểu sao Cố Trình Diệu lại cảm thấy có chút mất mát, bây giờ hắn ta đang đứng rất gần Lâm Vị Hi, dường như có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt ở trên người nàng. Lâm Vị Hi đang cúi đầu xoa xoa cổ tay của mình, thậm chí Cố Trình Diệu còn nghĩ, chỉ cần Lâm Vị Hi ngẩng đầu, tóc của nàng sẽ chạm vào cằm của hắn.

Tốc độ của ngựa điên rất nhanh, biến cố xảy ra chỉ trong nháy mắt, mọi người còn chưa kịp nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, Cố Trình Diệu đã nhanh chóng đuổi tới bên này, kéo Lâm Vị Hi từ dưới vó ngựa ra rồi.

Con ngựa lao qua chỗ nhóm nữ quyến đang đứng, chúng nữ quyến không ngừng thét chói tai, nhiều người bị hoảng sợ ngã xuống đất, còn đang giãy dụa muốn đứng lên. Còn không đợi các nàng đứng vững, con ngựa điên đã chạy đến chỗ hàng cây, nóng nảy cào móng mấy cái, lại lung tung chạy về.

Vẫn còn mấy người chưa kịp đứng lên, nữ tử khi thét lên quả thực như đâm thủng màng nhĩ, Lâm Vị Hi cũng cuống quít lui lại. Thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra, hình như những người đứng sau lưng nàng rất hỗn loạn, lúc nào cũng ngăn lại đường lùi. Lâm Vị Hi chỉ lui hai bước thì đã bị chặn lại, lúc này nàng vẫn đứng ở bên ngoài, mà nhoáng một cái, Cố Trình Diệu cũng bị tách khỏi Lâm Vị Hi.

Cố Trình Diệu trơ mắt nhìn Lâm Vị Hi đang đứng trơ trọi ở phía ngoài cùng, con ngươi cơ hồ trừng đến lớn nhất. Trong nháy mắt đó huyết dịch cả người hắn ta như bị đông lạnh, phảng phất như trở lại đêm đông tuyết rơi dày đặc năm ấy, tận mắt hắn ta thấy Cao Hi nằm ở trước mặt, không còn hô hấp nữa.

Dường như Cố Trình Diệu hoảng hốt không khống chế nổi nữa muốn gọi tên của nàng, chữ "Hi" vừa mới ra khỏi miệng, một mũi tên sắc lạnh từ phía sau phóng tới, mang theo tiếng xé gió bén nhọn. Mũi tên bắn phập vào cổ con ngựa, chính giữa mạch máu, lông vũ trên đuôi vì lực bắn mạnh quá vẫn còn đang rung rung.

Con ngựa hí dài một tiếng, bổ nhào trên mặt đất, sau khi đạp mấy lần thì bất động.

Nhịp tim Cố Trình Diệu đập thình thịch, hắn ta cảm thấy vô cùng may mắn khi không gọi tên nàng. hắn ta chậm rãi quay đầu, nhìn thấy cách đó không xa, Cố Huy Ngạn đang ngồi trên ngựa, dây cung trong tay vẫn còn đang rung động.

Con ngựa bị bắn chết nằm trên mặt đất, cuối cùng Uyển Tinh Uyển Nguyệt đẩy đám người ra, sắc mặt trắng bệch bổ nhào vào trước mặt Lâm Vị Hi: "Vương phi, ngài sao rồi ạ?"

Lâm Vị Hi để tay tại trên bụng, lông mày nhíu chặt lại, khoát khoát tay không muốn nói chuyện. Vừa rồi động tác kịch liệt, không biết có phải là ảo giác hay không, bây giờ nàng cảm thấy trong bụng âm ỉ đau nhức.

"Vương phi." Uyển Tinh Uyển Nguyệt bị dọa sợ, vây quanh bên cạnh Lâm Vị Hi không nói nổi câu thứ hai. Các nàng định đưa tay ra đỡ lấy Lâm Vị Hi nhưng lại không dám, gần như bị dọa sợ đến bật khóc. Lâm Vị Hi cố gắng ngẩng đầu, định cười trấn an các nàng một chút, nói mình không có việc gì. Thế nhưng nàng chưa kịp nói câu nào, cánh tay đã bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ cứng rắn giữ lại.

"Nàng cảm thấy thế nào rồi?"

Lúc đầu Lâm Vị Hi vẫn tốt, kết quả vừa nghe được giọng nói này, nước mắt của nàng suýt đã rơi xuống rồi: "Vương gia, ta đau bụng lắm."

Sắc mặt Cố Huy Ngạn căng cứng, cách xa ba mét đều có thể cảm nhận cơn giận giữ kinh người của hắn. Cố Huy Ngạn đỡ lấy cánh tay Lâm Vị Hi, đôi mắt liếc nhìn rất nhanh cả người nàng, không nói một lời ôm ngang nàng lên.

Đám người Cố Minh Đạt đã phi ngựa gấp gáp đuổi theo đi lên xử lý hiện trường, sắc mặt Cố Huy Ngạn nặng nề, nói câu thứ hai sau khi hắn lộ diện: "Truyền thái y."

Triệu thái y kiểm tra một lúc lâu, đỡ lấy ánh mắt mang theo cảm đè nén kinh người ở phía sau, đến nỗi cảm thấy hình như mình cũng không biết bắt mạch. Ông ta khó khăn tìm về cảm xúc, cẩn thận nghe mạch một hồi, cảm thấy mình đã hoàn toàn nắm chắc, mới nơm nớp lo sợ buông tay ra, chậm rãi đứng lên.

"Yến vương, vương phi bị kinh sợ quá mức, nên mới bị động thai khí. Nhưng rất may cũng không bị thương tổn nặng nề, ti chức kê hai đơn thuốc dưỡng thai cho vương phi, mỗi ngày sớm tối dùng một lần, nghỉ ngơi một tháng thai khí sẽ lại vững vàng ổn định."

Kỳ thật không cần dùng đến một tháng, nhưng Triệu thái y không dám mạo hiểm, chẳng may đến lúc Yến vương phi vẫn cảm thấy không thoải mái, chắc chắn ông ta cũng sẽ không được yên ổn đâu.

Từ Hoàng Giác tự đến vương phủ, đoạn đường trở về này sắc mặt Cố Huy Ngạn dần dần khôi phục vẻ bình thường, nhưng loại an tĩnh
mơ hồ phẫn nộ này còn đáng sợ hơn nhiều so với hiện ra ngoài mặt. Tất cả mọi người trong phòng đều không dám thở mạnh, Cao Nhiên cùng Cố Trình Diệu đứng ở ngoài phòng, hai người một trước một sau đứng đấy, đều cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Vị Hi gắng gượng muốn ngồi dậy, nhưng mới cử động thì đã bị người ngăn lại: "Nàng đừng cử động, cứ nằm nghỉ đã."

Cố Huy Ngạn ngồi bên cạnh giường, đưa tay đỡ lấy Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi muốn ngồi dậy lại không được, chỉ có thể thuận theo dựa vào ngực Cố Huy Ngạn. Lâm Vị Hi lo lắng cầm tay áo của Cố Huy Ngạn: "Vương gia, nhóm người trưởng công chúa Nhữ Ninh cũng theo tới đây rồi phải không?"

Đây là điều tất nhiên, suýt nữa Yến vương phi đã xảy ra chuyện, ngay sau khi bị ngựa dọa sợ đã cảm thấy đau bụng. Đây không phải là chuyện nhỏ đâu, những người có mặt ở đó còn ai dám về nhà. Bây giờ tất cả bọn họ đều đang chờ đợi ở bên ngoài đấy.

Cố Huy Ngạn không nói gì, Lâm Vị Hi đã biết câu trả lời, nàng dựa vào người Cố Huy Ngạn, kiên trì níu lấy vạt áo của hắn: "Ta đã không sao rồi, cũng đừng bắt mọi người đứng ngoài chờ đợi nữa. Chàng thay ta ra ngoài nói một tiếng với trưởng công chúa Nhữ Ninh nhé, để nàng không nên đem chuyện ngoài ý muốn ngày hôm nay để ở trong lòng, chờ thân thể của ta tốt hơn, ta sẽ bày tiệc mời lại trưởng công chúa."

Cố Huy Ngạn vẫn không đáp lời, những lời này của Lâm Vị Hi là nói cho hắn nghe, để hắn không đừng giận chó đánh mèo lên phủ anh quốc công cùng trưởng công chúa Nhữ Ninh. Lâm Vị Hi thiết tha nhìn Cố Huy Ngạn, thấy hắn không chịu nói gì, cắn răng muốn đứng lên: "Chàng không đi, vậy thì để ta ra ngoài nói."

"Vương phi..." Bọn hạ nhân đều kinh hồn bạt vía mà nhìn động tác của Lâm Vị Hi, hô hấp đều ngừng lại. Cố Huy Ngạn vững vàng đỡ Lâm Vị Hi, lại để nàng nằm xuống: "Được rồi, nàng đừng cử động. Ta đồng ý với nàng."

rõ ràng Lâm Vị Hi thở ra một hơi. Hôm nay con ngựa xông vào nàng là của Cao Khác, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Cao Khác không có khả năng thả ngựa để hại nàng. rõ ràng, có người muốn một hòn đá ném hai con chim, có thể hại nàng sinh non là tốt nhất, nếu như không thể, thì cũng phải để cho Cao Khác không thể thuận lợi làm thế tử.

Cố Huy Ngạn thấy vẻ mặt thả lỏng từ chối cho ý kiến của Lâm Vị Hi, hắn chỉ nói đáp ứng nàng, cũng không nói đáp ứng nàng cái gì. Mặc dù Lâm Vị Hi là được Nhữ Ninh mời đi, nhưng không kịp thời đi đón nàng là do hắn sơ sẩy, không có đạo lý giận chó đánh mèo lên trưởng công chúa. Nhưng còn phủ anh quốc công, lại không phải chỉ một hai câu là có thể thoát thân.

"Vương gia..."

"Nàng an tâm nằm nghỉ đi." Cố Huy Ngạn chỉnh lại chăn cho Lâm Vị Hi, mặc dù động tác rất nhẹ nhàng, nhưng vô hình lại bao bọc Lâm Vị Hi ở trong chăn gấm, "An tâm nghỉ ngơi, chuyện ở bên ngoài đã có ta."

Lâm Vị Hi cũng thật sự là mệt mỏi, nàng nằm an tĩnh trong chăn gấm, chỉ lộ ra một đôi mắt: "Vương gia, chàng nhớ kỹ chàng đã đáp ứng ta đấy."

"Ta nhớ rồi."

Rốt cục Lâm Vị Hi cũng yên tâm, tâm trí nàng cũng không nhịn được nữa, một lát sau đã ngủ thiếp rồi. Chờ cho Lâm Vị Hi ngủ sâu hẳn, sắc mặt Cố Huy Ngạn vẫn như thường, nhưng ánh mắt lại từng chút từng chút trở nên lạnh buốt. hắn đứng lên, trên mặt không nhìn ra là hỉ hay nộ.

Cửa phòng đóng chặt rốt cục mở ra, bờ môi Cố Trình Diệu giật giật, cuối cùng chỉ cúi đầu, cung kính gọi: "Phụ thân."

thật ra Cố Trình Diệu muốn hỏi tình hình của Lâm Vị Hi thế nào rồi, thân là con thì quan tâm thân thể của mẫu thân là điều rất bình thường, thế nhưng chẳng biết tại sao Cố Trình Diệu lại không nói ra lời. Cố Huy Ngạn cũng không có tâm tư nói tỉ mỉ, bước chân hắn không ngừng, vừa đi vừa nói: "Ra ngoài rồi nói sau."

Ở trong phòng chính đã có rất nhiều người, mọi người hoặc ngồi hoặc đứng, không có một ai là sắc mặt không tái nhợt. Nghe được tiếng bước chân từ bên trong, tất cả đều đồng loạt đứng lên: "Yến vương."

Thần sắc Cố Huy Ngạn nhàn nhạt đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trước một người: "Là ngựa của ngươi bị mất kiểm soát?"

Cao Khác cảm nhận được uy áp vô hình từ bốn phương tám hướng đè ép vào hắn. Trong lòng của hắn cười khổ, cho dù đã sớm đoán trước được, thế nhưng là chờ thật sự đối mặt với vị Yến vương truyền kỳ này, dù cho có chuẩn bị nhiều đến đâu thì cũng không có tác dụng. Cao Khác lấy lại bình tĩnh, biết hôm nay là một trận chiến cực kỳ khó khăn. Cả tiền đồ lẫn tính mệnh, thậm chí tương lai của toàn bộ phủ anh quốc công, tất cả chỉ là một câu nói của người ở trước mặt này thôi.

Có người muốn hại hắn ta, nhất là không muốn để cho hắn ta thuận lợi được nhận làm con thừa tự. Điều này hết sức rõ ràng.

Cao Khác lấy lại bình tĩnh, nói ra một câu mà đã suy nghĩ rất lâu, cân nhắc rất nhiều lần trên đường tới đây: "Hồi Yến vương, chuyện ngày hôm nay có điều kỳ lạ, có mấy lời tiểu sinh muốn nói riêng với ngài."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện