Còn chinh phạt dị tộc, vẫn nên trước thu nạp lực lượng Nhân tộc tán loạn nơi này trước, tập hợp thành một quân đội mới có thể động thủ với dị tộc.
Phong tộc, chính là một tín hiệu, là tín hiệu Cổ Trần nhập chủ Hỗn Loạn Thiên Uyên.
Trước đó muốn lặng lẽ thu nạp thế lực nhân tộc nơi này, nhưng bây giờ lại không có cách, trực tiếp lên giọng hành sự, diệt đi Phong tộc sào huyệt, chấn nhiếp dị tộc.
Thừa dịp bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Cổ Trần thu nạp lực lượng nhân tộc nơi này, điều một đại quân tinh nhuệ của bản tộc tới, chuẩn bị khai đao những dị tộc khác.
- Về Bách Man sơn trước một chuyến.
Cổ Trần vươn người đứng dậy, toàn thân tuôn ra không gian hạt cuồng bạo, xé mở không gian phía trước, bước vào trong đó.
Một lát sau, Cổ Trần biến mất.
Bách Man sơn, Cổ Trần lần nữa về tới đây, lại cảm giác được một tia dị dạng.
- Kỳ quái!Bên trên hư không, Cổ Trần đứng giữa không trung, cau mày lại, vừa trở về thì phát giác được có chút không ổn, giống như Bách Man sơn vừa mới phát sinh chuyện gì.
Rất nhanh, hắn phát hiện khác biệt, chính giữa Bách Man sơn có vết rách lớn, một ngọn núi vỡ thành hai mảnh.
Hắn khẳng định trước đó tuyệt đối không có, vì sao nơi này có một vết rách dài, chẳng lẽ lúc hắn rời đi đã phát sinh qua đại chiến?Bạch!Thân ảnh Cổ Trần lóe lên, đi tới khu vực trung ương Bách Man sơn, nhìn qua khe nứt kia, dường như bị một loại lực lượng khổng lồ nào đó bổ ra.
Với thực lực của hắn bây giờ có thể làm được, nhưng nơi này lưu lại một luồng khí tức đáng sợ, phiêu đãng trong không khí thật lâu không rời.
- Sát khí, sát khí, còn có một luồng khí thế đặc biệt.
Sắc mặt Cổ Trần thận trọng, kinh nghi bất định, trong lúc hắn rời đi Bách Man sơn xảy ra chuyện gì, vì sao nơi này lưu lại một khe rãnh lớn?Hắn đảo qua toàn bộ Bách Man sơn, phát giác Hoang Cổ thành, Long Ngao thành, Sơn Hải thành đều không có có bất kỳ biến cố, dị dạng gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần bộ lạc không việc gì là tốt.
Có điều Cổ Trần luôn cảm thấy có chút không đúng, tựa hồ, có cường giả tới Bách Man sơn.
- Thời gian quay lại!Sau một khắc, Cổ Trần quát khẽ, thi triển Thời gian chi lực vặn vẹo thời không, không ngừng quay lại, muốn xem đến cùng nơi này có chuyện gì.
Ông! Một cỗ lực lượng vô hình khuếch tán, bốn phía, một cỗ gợn sóng dập dờn, dường như mặt đất đang chấn động, phía trên hiện lên một số hình ảnh vụn vỡ.
Đó là một loại năng lực thời gian Cổ Trần lĩnh ngộ, có thể quay lại cảnh tượng trong thời gian nhất định, đương nhiên không thể nào làm thời gian quay lại.
Chỉ là ngược dòng tìm hiểu đoạn thời gian đó phát sinh gì, có thể lờ mờ trông thấy một ít gì đó, ghi