Vũ Hoàng kinh hãi kêu to, sau đó nhận ra điều gì đó hắn lập tức ngậm miệng lại, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng chấn kinh, sau đó thì mừng như điên.
Cỗ năng lượng Cổ Trần đánh vào trong cơ thể của hắn, ẩn chứa năng lượng vô cùng cường đại, còn lộ ra một tia thần uy khiến người ta e ngại.
Không sai, đó chính là thần uy.
- Ta không có Thần vật, nhưng mà ta có một ít Thần huyết.
Cổ Trần cười khẽ một tiếng, thu tay lại, thứ hắn vừa đánh vào trong cơ thể Vũ Hoàng chính là thần huyết, tổng cộng đánh ra hai giọt.
Một giọt thần huyết, để Vũ Hoàng khôi phục đạo thương, một giọt thần huyết để hắn tăng trưởng thực lực bản thân.
Thứ này coi như quà tặng cho hắn ta, dù sao vị Vũ Hoàng này cũng hết lòng vì Nhân tộc, khiến Cổ Trần rất thưởng thức, ít nhất mà nói người này là người thuận mắt nhất trong Nhân tộc mà hắn từng gặp.
- Thần huyết! Không ngờ! Vũ Hoàng sợ hãi kêu lên một câu.
Sắc mặt hắn vô cùng vui mừng, thần huyết vừa vào trong cơ thể hắn lập tức cảm nhận được đạo thương trầm trọng trên ngời đã tốt hơn vài phần, hắn không kịp nói câu cảm ơn, vội vàng ngồi khoanh chân lại, bắt đầu luyện hóa thần huyết để chữa thương.
Cổ Trần đứng dậy, yên lặng hộ pháp cho Vũ Hoàng, không biết xung quanh còn có cường giả khác đang ẩn nấp hay không.
Sáu tên Hoàng giả dị tộc kia nhìn thấy Vũ Hoàng đăng thiên thất bại lập tức rời khỏi chỗ này, một tên đăng thiên thất bại không thu được thiên địa bản nguyên, còn một tên là Cổ Trần rất đáng sợ.
Vũ Hoàng ngồi yên tại chỗ chữa thương, trên người hắn được bao phủ bởi từng luồng khí tức lưu động, ánh sáng lóe lên bao trùm toàn bộ thân thể hắn.
Quá trình diễn ra không lâu lắm, chỉ vỏn vẹn một phút đồng hồ, sau đó ánh sáng tiêu tán lộ ra thân hình Vũ Hoàng, hắn đã khôi phục lại.
Đạo thương trên người hắn đã được chữa trị hoàn toàn, tu vi khí tức toàn thân đều khôi phục, hơn nữa nhờ Thần huyết tu vi của hắn còn cường đại hơn một chút, thiên phú, tiềm năng, nội tình cũng sâu hơn.
- Cổ Hoàng, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, bản Hoàng nhớ kỹ phần nhân tình này.
Vũ Hoàng tỉnh lại, đứng dậy trịnh trọng nhìn Cổ Trần nói.
Trong lòng hắn vô cùng kích động, còn có chút xúc động sâu sắc, không ngờ vậy mà Cổ Trần lại cho hắn hai giọt thần huyết.
Thứ này chính là Thần huyết đó, là huyết dịch của Thần Linh, đâu phải ai cũng có thể lấy ra cho người khác được, nhưng Cổ Trần lại cho hắn hai giọt thần huyết, phần ân tình này đủ lớn.
Phải biết rằng, muốn lấy được thần huyết còn khó hơn việc thu được thần vật rất nhiều, bởi vì đâu phải muốn lấy được huyết dịch của Thần Linh là lấy được đâu?Có hai giọt thần huyết Cổ Trần cho mình, Vũ Hoàng không chỉ khôi phục đạo thương, mà còn khiến thiên phú tiềm