Cổ Trần còn chưa nói dứt lời, thì đã lập tức sững sờ.
Vèo!Một mảnh vụn linh hồn lập tức bay đến trước mặt Cổ Trần, lơ lửng ngay trước mắt hắn, tản ra một cỗ màu khí tức liệt diễm màu đen, giống như một con Kỳ Lân nhỏ.
Đây chính là mảnh vụn linh hồn ấn ký của Mặc Kỳ Lân, nó trực tiếp tách ra giao cho Cổ Trần, ý tứ rất rõ ràng, nó đồng ý.
Đối mặt với dụ hoặc đến từ thần huyết, cuối cùng Mặc Kỳ Lân cũng không thể chịu nổi, trực tiếp hiến ra mảnh vụn linh hồn của mình.
Thần huyết đó, có thứ này, nó có thể có một tia hi vọng trở thành Thần, ít nhất cũng có hi vọng không phải sao, cho nên Mặc Kỳ Lân đã đồng ý ngay không chút do dự.
- Đây là mảnh vụn linh hồn của ta, ngươi cầm lấy đi, đưa thần huyết cho ta, sau này, mỗi năm phải cung cấp cho ta một giọt thần huyết mới được.
Trên mặt Mặc Kỳ Lân tràn đầy hưng phấn nói.
Cổ Trần nghe xong lại lắc đầu:- Không được, một năm một giọt quá nhiều, ta biết đi đâu tìm nhiều thần huyết như vậy để cung cấp cho ngươi?Mặc Kỳ Lân nghe thấy thế thì tràn đầy thất vọng, nhưng nghĩ một chút lại cảm thấy cũng đúng thôi, thần huyết tốt như vậy nếu nói khắp thế giới đều có, vậy thì không đáng tiền rồi.
Nhưng không đợi nó tiếp tục thất vọng, Cổ Trần lại nói tiếp một câu:- Tối đa là mười năm cung cấp cho ngươi một giọt thần huyết, không có nhiều hơn.
- Mười năm một giọt, thật chứ?Hai mắt Mặc Kỳ Lân tỏa sáng, lộ ra vẻ hưng phấn.
Vốn dĩ nó không ôm bao nhiêu hi vọng, chỉ cho rằng Cổ Trần có thể cho nó một giọt đã không tệ rồi, nhưng không ngờ, cứ mười năm nó lại có thể thu được một giọt thần huyết.
Chuyện này đúng là quá hạnh phúc, thần huyết đó, trong Kỳ Lân Tộc của bọn nó cũng chỉ có mười mấy giọt thần huyết tồn kho thôi, quý giá không gì sánh được.
Hiện giờ ngay lập tức nó đã có thể thu được một giọt thần huyết, thậm chí mỗi mười năm lại thu được một giọt, chuyện tốt cỡ này đi đâu tìm được.
Tuổi thọ của Kỳ Lân rất dài, mười năm, chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
- Tất nhiên là thật rồi.
Cổ Trần cười gật đầu, nói:- Nếu ngươi đã đồng ý, vậy thì một giọt thần huyết này là của ngươi rồi.
Vù!Nói xong, Cổ Trần trực tiếp vứt một giọt thần huyết kia đến trước mặt Mặc Kỳ Lân, khiến nó hưng phấn vội vàng há miệng ra nuốt vào.
Ực!Mặc Kỳ Lân thỏa mãn, vẻ mặt mơ màng, giống như vừa được ăn một món ăn ngon nhất trên đời này.
Thần huyết đó, thứ này chính là thần vật nó cầu xin bản tộc mấy trăm năm vẫn không cầu được một tia, hiện giờ lại lập tức thu được cả một giọt.
Nếu như nó biết Cổ Trần có một đỉnh chứa đầy thần huyết, không biết nó sẽ có cảm nghĩ thế nào