Người kia nhẹ nhàng gật đầu, nàng ngước mắt nhìn về phía đạo quang trụ ngút trời kia, ánh mắt nóng rực, vị Thâm Hải Nữ hoàng hàn băng lạnh thấu xương này cũng bị thần vật hấp dẫn.
Cổ Trần nhìn về nơi xa, trầm ngâm nói:- Thần vật xuất thế tạo ra động tĩnh quá lớn, ta đoán lần này cường giả thậm chí Thiên Nhân ở khắp mọi nơi đều sẽ xuất hiện, chuyến này hung hiểm vạn phần, Băng Phượng, Hỏa Hoàng, Tiểu Mặc, ba người các ngươi không nên đi.
- Được rồi!Băng Phượng có chút mất hứng, dù sao thần vật xuất thế, chỉ có thể xem không thể đi khiến nó có chút khó chịu, nhưng không phải oán trách Cổ Trần vì không cho nó đi.
- Ta mới không thèm đi!Mặc Kỳ Lân trực tiếp lắc đầu nói:- Thần vật xuất thế bậc này, tất nhiên sẽ dẫn tới Thiên Nhân, lão quái vật khắp nơi đều ra ngoài.
- Thánh Nhân không xuất hiện, những lão quái vật kia đều đã một chân đạp vào Thánh Kính, còn một đám chính là không chịu đạp vào Thánh Kính, sợ hãi thánh chiến.
Mặc Kỳ Lân mang vẻ mặt khiếp sợ nói, trong lòng nó hiểu rất rõ, tràng diện bậc này không phải nó có thể tham dự vào, mặc dù thần vật tốt thật, nhưng tính mạng còn trân quý hơn.
- Ta cũng không đi.
Hỏa Hoàng lắc đầu, khẽ cười nói:- Ta có di hài của Phượng Hoàng vậy là đủ rồi, không hy vọng xa vời đi tranh đoạt loại thần vật gây ra động tĩnh quá lớn này.
- Hơn nữa, bên cạnh thần vật kiểu này, chắc chắn có thứ đáng sợ thủ hộ, Thánh Nhân cũng chưa chắc đã có thể lấy được.
Hỏa Hoàng vô cùng tỉnh táo, nhận ra được điểm mấu chốt, ngươi muốn lấy được thần vật còn phải xem năng lực đến mức nào, thần vật không phải thứ cứ cướp được là được.
Ngươi phải có đủ thực lực để đảm bảo không bị người khác cướp mất thần vật, hơn nữa còn phải đối kháng với cường giả, một số lão quái vật khắp nơi, chỉ nghĩ một chút thôi đã khiến người ta cảm thấy tê cả da đầu.
- Người ta chỉ muốn đi chơi thôi.
Băng Phượng nhỏ giọng nói thầm một câu.
Thật ra nó chỉ muốn đi tham gia náo nhiệt, nhưng xem ra không có cơ hội rồi, chỗ đó vạn phần hung hiểm, cường giả tụ tập, rất dễ xảy ra chuyện.
- Khổng Tước, ngươi có thể cảm ứng được vị trí cụ thể của thần vật không?Ánh mắt Cổ Trần nhìn thẳng vào người Khổng Tước vẫn luôn yên lặng không nói gì, nhìn dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Nghe thấy Cổ Trần đột nhiên hỏi, nó giật mình, cúi đầu nhỏ giọng nói:- Có thể! Có thể cảm ứng được, chỉ có điều không quá rõ ràng, mơ mơ hồ hồ, hình như có cỗ khí tức đáng sợ đang ngăn cản.
- Vậy là tốt rồiHai mắt Cổ Trần sáng lên.
Hắn cười nói:- Khổng Tước, ngươi đi cùng với ta, yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của ngươi, sẽ không để ngươi phải chịu một chút thương tổn nào.
- Để! Để ta đi cùng?Khổng Tước kinh ngạc.
Nhưng rất