Thân hình hắn nhoáng lên một cái rồi biến mất, mọi người chỉ cảm thấy có bóng người thoáng qua, sau đó bốn phía liên tiếp vang lên tiếng trầm đục khô khan.
Phanh phanh phanh! Hơn mười người bị đánh chết tại chỗ, thân thể nổ tung, hóa thành mưa máu ào ào vẩy xuống, bắn li ti lên trên mặt những người chung quanh, có người bị dọa đến độ ngất đi.
Trong vòng 10 phút ngắn ngủi, khắp nơi bên trong Thanh Thạch bộ lạc bị vấy máu, cả một đám người cố gắng thoát về Huyền Điểu bộ lạc đều bị Cổ Trần đuổi kịp, chém giết sạch sẽ.
Không chừa lại kẻ nào, giết sạch sành sanh lưu loát.
- Không! Người cuối cùng chạy trốn tới một ngọn núi bên ngoài bộ lạc, mắt thấy sắp thoát đến nơi rồi, đột nhiên từ sau lưng có thứ gì đó xé gió tới, người nọ lập tức hét lên đầy thê lương.
Phập!Thân thể người này bị một thanh Cốt Mâu xuyên qua, ghim lên trên vách núi, sau khi dãy dụa mấy cái liền không còn động tĩnh.
Người cuối cùng bị đánh chết, tại hiện trường, vô số người hoảng sợ lùi ra xa, bao con mắt hốt hoảng e ngại nhìn về phía Cổ Trần đang tiến tới từng bước môt.
Chỉ trong vòng 10 phút ngắn ngủi, thanh niên trước mặt lại có thể diệt sát toàn bộ người của Huyền Điểu bộ lạc, ngay cả Tam công tử Huyền Điểu bộ lạc cũng không may mắn thoát khỏi.
Cổ Trần rút Cốt Mâu ra, quay người về tới trước nhà đá, đám người chung quanh lập tức tránh ra một con đường, chỉ hận không thể trực tiếp lui xa xa.
- Cổ Trần ca ca! Vừa về đến nơi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Y trắng bệch, đôi mắt ngập nước nhìn hắn, nàng ngây ra, không thể ngờ Cổ Trần lại cường đại khủng bố đến vậy.
Huyền Cát, còn có hai Đoán Cốt cảnh hộ vệ nữa, cộng thêm thêm hai cha con Thanh Dương, ngay cả đám người tới từ Huyền Điểu bộ lạc, không một ai sống sót.
Tình cảnh này quá mức không chân thật, khiến Thanh Y đơ ra, ngây ngốc không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, nàng hoàn toàn bị trận thảm sát trước đó dọa sợ.
- Thanh Y, không sao.
Cổ Trần đi tới, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc của nàng, biểu tình lạnh lùng uy nghiêm ban nãy được thu lại, chỉ còn một nụ cười ấm áp.
Trong lòng Thanh Y run lên, bao sợ hãi ban đầu đột nhiên biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào trở lại, trong mắt chỉ còn sùng bái và vui mừng.
- Đi, theo ta đi nhìn A Công của ngươi.
Cổ Trần vỗ vỗ bờ vai nàng, nói xong mang theo nàng ra phía sau bộ lạc, trước khi đi, hắn lấy nhẫn trữ vật trên người Huyền Cát theo.
Về phần những người khác, toàn bộ cũng chỉ có hai cái túi trữ vật, chẳng còn gì khác, khiến cho hắn có chút bất mãn, quá nghèo.
Suốt quãng đường, Thanh Y nắm chặt bàn tay Cổ Trần không buông, trong lòng vui