Vũ Hoàng lạnh nhạt mở miệng, hắn liếc mắt nhìn Cổ Trần một chút, sau đó mới cười nói:- Hắn chính là Bách Man sơn Nhân tộc, Hoang Cổ nhất tộc Nhân Hoàng, Cổ Trần, danh xưng hung nhân chấn động bách tộc!Xoạt!Phía dưới xôn xao, suy đoán là một chuyện, chính thức nghe được thấy được lại là một chuyện khác.
- Tham kiến Nhân Hoàng!Trong đại điện, mọi người nhất tề hành lễ, không dám thất lễ tí nào, thậm chí còn kính sợ hơn Vũ Hoàng ba phần.
Tuy mọi người chưa từng nghe qua cái danh hào Nhân Hoàng kia, nhưng Vũ Hoàng đã nhắc đến, không ai dám phản bác.
Giỡn sao? Cho dù vị Cổ Trần nọ không thèm để ý, thì Vũ Hoàng cũng tuyệt đối không cho phép, hắn đã nói Nhân Hoàng thì chính là Nhân Hoàng, ngươi dám phản đối chính là làm hắn mất mặt.
Trừ phi ngươi không muốn sống nữa, chứ ai lại đám đắc tội hai vị Hoàng giả?- Chư vị, miễn lễ!Cổ Trần nhẹ nhàng gật đầu, bình tĩnh tự nhiên đưa tay nâng lên một chút, tất cả mọi người cảm giác có một lực lượng vô hình nâng cả đám dậy.
Lực lượng này nhìn thì có vẻ nhu hòa, thực chất không cách nào phản kháng.
Chỉ một chiêu đó đã đủ chấn nhiếp đông đảo Vương giả và Hoàng giả của Vũ Hoàng liên minh.
Trước mặt Cổ Trần, bọn họ cảm thấy mình như một con kiến nhỏ bé, không thể phản kháng.
Vũ Hoàng quan sát toàn bộ quá trình đó, mặt lộ vẻ vui mừng, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy yên tâm.
Hắn nhìn Cổ Trần rồi đột nhiên cảm thán:- Ngưoi phát triển vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người, chắc mấy vị lão tổ đang kinh ngạc lắm đây.
Cổ Trần nghe thế nhịn không được cười to, lại nhìn ra phía sau đại điện, hắn có thể cảm ứng rõ ràng nơi đó có mấy ánh mắt.
Hắn suy đoán đó là mấy vị lão Thiên Nhân hắn từng gặp trước kia, mà quả thật bọn họ đang khiếp sợ trước sự thay đổi của Cổ Trần, đúng là không thể tin nổi.
- Vị này vượt ngoài tưởng tượng và dự đoán của chúng ta.
Bên trong tổ địa, mấy lão giả tụ tập một chỗ, mặt mũi tràn đầy kinh thán cùng cảm khái.
Bọn họ hoàn toàn nhìn không thấu, ngay cả xem tương lai cũng rất mơ hồ, thời điểm Cổ Trần xuất hiện, đột nhiên tương lai của Vũ Hoàng liên minh trở nên mờ mờ ảo ảo, không thể thấy rõ.
- Tương lai mơ hồ, không xác định được.
Lão Thiên Nhân kia chậm rãi nói, sau đó lại tỏ ra vui mừng:- Xem ra chúng ta nghỉ ngơi được rồi, xương cốt già cả, cuối cùng cũng có người gánh bớt một phần trách nhiệm.
- Đúng vậy, áp chế quá lâu, chúng ta cần thoát ra tỏa sáng lần cuối, cống hiến một phần sức lực cho Nhân tộc.
Một lão giả bùi ngùi tiếp lời.
- Cái kia! ít ngày nữa chúng ta sẽ đột phá nhập Thánh, lúc ấy sẽ phải gia nhập chiến trường hư không, tham dự Thánh Chiến.
Lão Thiên Nhân trực tiếp dứt khoát đưa ra quyết