Chỉ cần thành công đột phá, liền có thể siêu phàm nhập Thánh!- Đi xử lý chuyện trong tộc trước.
Cổ Trần duỗi lưng một cái, đang định bước ra đai điện thì đột ngột dừng chân lại.
- Ừm?Hắn hơi kinh ngạc.
Ông!Chỉ thấy giữa mày hắn bay ra một sáng, hóa thành một bí phù.
- Cổ Trần, mau tới Vạn Thạch lĩnh.
Bên trong bí phù truyền ra một câu như thế, khiến Cổ Trần kinh ngạc không thôi.
Đây là Vũ Hoàng truyền tin, xem ra rất gấp.
Cổ Trần âm thầm suy đoán, phải chăng có cường địch?- Vũ Hoàng? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?Hắn cau mày, không dám trì hoãn thêm.
Nếu Vũ Hoàng đã tìm tới hắn, chắc chắn có chuyện gấp, cho nên Cổ Trần không thèm cân nhắc mà xé mở không gian bước đi ngay.
Không gian khép lại, trong chớp mắt, Cổ Trần biến mất khỏi đại điện.
Hắn vừa trở về không bao lâu đã lại ra ngoài, không một ai biết hắn lại rời khỏi bộ lạc.
Vạn Thạch lĩnh, Vũ Hoàng liên minh, vô số người của liên minh bộ lạc đã tụ tập về đây.
Lúc này, bên trong trụ sở liên minh, một đám cao tầng của bộ lạc đang nghị luận điều gì đó, sắc mặt ai nấy đều khác nhau, đang rì rầm to nhỏ.
- Các ngươi nói xem, quyết định này của Vũ Hoàng là đúng hay sai?- Lại giao trọn bộ lạc liên minh cho một ngoại nhân?Một số cao tầng nhỏ giọng bàn tán, rõ ràng rất bất mãn, bởi vì Vũ Hoàng đã quyết định giao cả bộ lạc liên minh giao cho một ngoại nhân.
Vì sao Vũ Hoàng lại muốn làm thế chứ?Phía trên đại điện, Vũ Hoàng ngồi trên ghế chủ vị, hắn không nói lời nào, ánh mắt bình tĩnh, hắn yên lặng nhìn đông đảo cao tầng phía dưới nghị luận.
Thanh Đồng ngai vàng bên cạnh trống không, không có ai ngồi.
- Bách Man sơn Nhân Hoàng, đến! Đột nhiên, bên ngoài đại điện truyền tới âm thanh vang dội, tất cả cùng im miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa điện, vừa lúc thấy một người đang bước vào.
Ông!Cổ Trần vừa đặt một chân vào trong đã khiến không khí trong đại điện cô đặc lại hẳn, cứ như không chịu nổi áp lực tỏa ra từ trên người hắn.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy cả người nặng nề, nhất thời không cách nào động đậy, ai nấy đều biến sắc mặt.
Cổ Trần chậm rãi đi tới, toàn thân không lọt chút khí tức, nhưng lại cho người ta một cảm giác áp bách và uy nghiêm.
Đừng nói những người khác, ngay cả Vũ Hoàng cũng ngây ra, hắn đột ngột đứng dậy trợn mắt nhìn Cổ Trần.
Trong mắt hắn tràn đầy kinh hãi cùng không thể tin, như thể gặp phải quỷ.
- Ngươi, ngươi! Bước vào một bước kia rồi?Vũ Hoàng kinh hãi không thôi nhìn Cổ Trần.
Vì sao hắn lại khiếp sợ như vậy? Bởi vì Vũ Hoàng đã bước vào một bước kia, thành tựu Bán Thánh, cho nên có thể cảm giác được rõ ràng một tia thánh uy trên người Cổ Trần.
Nói cách khác, Cổ Trần cũng là