Cổ Trần lạnh giọng nói xong, một mồi lửa bao phủ khắp nơi.
Một tiếng ầm vang, cả Độc Lâm bị đốt cháy, hoa cỏ cây cối và Độc Vụ tan thành mây khói, cháy trụi cả một mảng lớn.
Nơi nào Hư Vô Chi Diễm đi qua, nơi đó hóa thành hư vô.
Hỏa diễm này vừa xuất hiện, Trùng Hậu lập tức biến sắc.
- Chờ một chút, mau dừng tay!Trùng Hậu mở miệng ngăn lại.
Đáng tiếc, Cổ Trần không hề bị lay động, hắn lạnh lùng nói:- Khi nãy ngươi tập kích bản hoàng, thì coi như ngươi đã tuyên chiến với bản hoàng, vậy hôm nay bản hoàng sẽ đốt trụi cái xó này của ngươi.
Cường thế, dứt khoát, không hề nhân nhượng.
Cổ Trần không dài dòng thêm, lập tức tăng mạnh Hư Vô Chi Diễm, đốt trụi nơi này đã rồi nói tiếp cũng không muộn.
- Nhân Hoàng, mau dừng tay, ta không có ác ý.
Trùng Hậu có chút nóng nảy giải thích, một bên triệu tập Độc Vụ vô tận ngăn cản loại hỏa diễm đáng sợ kia của Cổ Trần.
Xì xì! Rầm rầm rầm! Độc Vụ đầy trời tụ đến ngăn trở Hư Vô Chi Diễm, nhưng tác tiếc không có chút tác dụng nào.
Trùng Hậu kinh hãi nhìn liệt diễm hừng hực thiêu đốt, trong lòng vừa ảo não vừa hối hận, đáng lẽ không nên đùa ngu như vậy mới đúng.
Thật ra lúc nãy là Trùng Hậu chỉ muốn thử dò xét một phen xem Cổ Trần sâu cạn thế nào, ban đầu nàng còn cực kỳ đắc ý, bây giờ thì hay rồi, có hơi hối hận.
Có vẻ Cổ Trần quyết tâm muốn thiêu hủy Thiên Chướng Độc Lâm, diệt sạch Trùng tộc của nàng, rốt cuộc Trùng Hậu cũng hiểu vị Nhân Hoàng này không phải hạng dễ đối phó.
Đây chính là một hung nhân thật sự, một khi bị chọc giận sẽ không chết không thôi.
- Nhân Hoàng, đầu tiên chờ chút đã.
Nữ Anh nhìn tình huống lúc này một chút, nhẹ giọng ngăn lại.
Cổ Trần lạnh nhạt nhìn huyễn ảnh của Trùng Hậu, nói:- Thôi được, nếu hôm nay ngươi không cho ta một câu trả lời hài lòng, ngươi và cả Trùng tộc của ngươi sẽ tan thành mây khói.
Lời này của hắn khiến Nữ Anh lẫn Trùng Hậu biến sắc mặt.
Thật ra trong lòng Cổ Trần không hề phẫn nộ, mà chính là âm thầm cảnh giác, hắn không ngờ bản thân lại sa vào trong huyễn cảnh mà không hay hề hay biết, phải chăng tính cảnh giác của hắn đã giảm xuống rồi?Kỳ thật không phải vậy, tính cảnh giác của Cổ Trần không hề giảm xuống, hắn cũng không tự đại kiêu ngạo, chẳng qua thủ đoạn của Trùng Hậu khiến người ta khó lòng phòng bị.
Lúc vừa mới tới gần Độc Lâm, cả bốn người đã bị trúng chiêu, tuy ban đầu Cổ Trần không phát giác, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhận ra sự bất ổn mới không rơi vào huyễn cảnh.
- Nhân Hoàng, khi nãy là ta không đúng, đây là Huyễn Châu, nó có thể tạo ra một huyễn cảnh chân thực, ta tặng nó cho Nhân Hoàng xem như nhận lỗi, mong Nhân Hoàng nhận lấy.
Lời lẽ Trùng Hậu rất thành khẩn, nàng lấy ngay ra một hạt châu để tạ lỗi.
- Huyễn