Đông Hoàng cảm thấy nguy cơ, Yêu Văn lấp lóe giữa mày, bên trong thân thể bạo phát Yêu khi cường đại, nhờ vậy phá vỡ được giam cầm của Cổ Trần, tránh thoát một kiếp.
Thấy thế, sắc mặt Cổ Trần ngưng trọng hẳn, thực lực Đông Hoàng quá cường đại, đặc biệt là sau khi được thiên địa lực lượng thêm thân hóa thành Man Hoang đệ nhất Yêu, mạnh đến mức không còn gì để nói.
Hơn nữa, nó còn biến hóa liên tục, huyết mạch nửa người nửa Ma trong cơ thể Đông Hoàng triệt để lột xác thành một loại huyết mạch hoàn toàn mới, Yêu huyết mạch.
Không biết Đông Hoàng làm được bằng cách nào.
- Hỗn Độn Bát Cấm!- Thanh Đồng tế đàn!Bất đắc dĩ, Cổ Trần đành thi triển hai loại át chủ bài khác, tám Hỗn Độn cấm phù bao phủ hư không, chia ra tám vị trí khác nhau phong tỏa Đông Hoàng.
Thanh Đồng tế đàn xuất hiện, vô số xích sắt bay múa chung quanh Đông Hoàng, trói nghiến hắn lại.
- Đây là cái gì?Đông Hoàng kinh hãi, cho dù là Hỗn Độn Bát Cấm Phù hay Thanh Đồng tế đàn thì đều mang lực lượng phong ấn cường đại khủng bố.
Cổ Trần thừa cơ thi triển Thời Gian Đình Chỉ, Không Gian Cầm Cố thêm lần nữa, dưới sự kết hợp của bốn loại lực lượng này, Đông Hoàng có mạnh tới đâu, có được bao nhiêu thiên địa lực lượng thêm thân cũng chỉ có thể bị giam cầm.
Leng keng!Cổ Trần rút kiếm, kiếm ý chí cường bạo phát, hắn chém thẳng vào Đông Hoàng.
- Chém!Cổ Trần hét lớn, một kiếm của hắn trực tiếp bổ đôi đầu Đông Hoàng.
Đông Hoàng trợn mắt, vết máu uốn lượn trào ra liên tục từ giữa mày, máu bắn tung tóe, rải đầy thương khung.
- A! Đau!Đông Hoàng quát to, thân thể vỡ thành hai mảnh.
Hắn bị một kiếm Cổ Trần bổ trúng mà vẫn còn chưa chết, hai nửa thân thể nhanh chóng khép lại, quay về một thể, khôi phục lại trong chớp mắt.
- Ha ha ha, bản hoàng không chơi với ngươi, Cổ Trần, cchờ bản hoàng sử dụng thuần thục lực lượng bản thân, huyết mạch bản hoàng hoàn toàn thay đổi, bản hoàng lại đến giết ngươi.
Đông Hoàng cười lớn nói xong hóa thành vô số Yêu khí bay tán loạn, biến mất ngay trước mặt Cổ Trần.
Ngay cả Thanh Đồng tế đàn, Hỗn Độn Bát Cấm Phù cũng không thể giữ Đông Hoàng lại.
- Muốn chạy? Ở lại đó cho ta!Cổ Trần giận dữ, không chút nghĩ ngợi chém thêm một kiếm vào hư không.
Răng rắc một tiếng vang giòn, hư vô nứt ra, trên bầu trời xuất hiện một vếch rách khổng lồ, vô số người trông thấy một kiếm mang lực lượng kinh thiên động địa chém rách cả thương khung.
- A! Cổ Trần, bản hoàng không để yên cho ngươi.
Trong hư vô truyền đến một tiếng hét thảm, đó là thanh âm của Đông Hoàng, chỉ thấy một bóng người rách nát chật vật bỏ chạy, nhoáng cái biến mất, không còn tung tích.
Cổ Trần đuổi một hồi, cuối cùng vẫn không thể đuổi kịp Đông Hoàng.
- Vậy mà