Nghe thấy Hình Chiến đồng ý, Cổ Trần cười.
Hắn nhìn thằng nhóc tám tuổi trước mắt đang dùng đôi mắt sáng rực nhìn lại hắn, khí chất đặc biệt, không sợ trời không sợ đất.
- Nhóc con, ngươi rất khá, sức bật sông núi lực cái thế, nam nhân của Nhân tộc ta nên có khí phách đó.
Cổ Trần tán thưởng khiến tên nhóc vui đến nỗi không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc nữa.
- Đó là đương nhiên, bảo vật mà ngươi nói đâu? Cái tên oai phong nữa? Tên không hay ta cũng không thèm đâu! Thằng nhóc hếch cái cằm kiêu ngạo của mình lên.
Hình Chiến càng lúc càng lo lắng, hắn cứ cảm thấy Cổ Trần không có ý tốt.
Quả nhiên, chỉ thấy Cổ Trần cười to nói:- Nhóc, ngươi cần suy nghĩ cho kĩ, cái tên này quá bá đạo, trời cao cũng sẽ tức giận, giáng Thiên Phạt xuống, ngươi có sợ hay không?- Cái gì?- Một cái tên, thượng thiên sẽ giáng Thiên Phạt xuống?Tất cả mọi người quá sợ hãi, đều bị hù dọa.
Hình Chiến hơi hốt hoảng, lời của Nhân Hoàng khiến trái tim hắn đập liên hồi.
- Ta không sợ!Thằng nhóc ồn ào, ánh mắt nóng rực.
Tên là gì lại khiến thượng thiên cũng phải nổi giận?Đám Hình tộc chăm chú vào Cổ Trần, chờ đợi những lời hắn sắp nói ra,- Tốt, ngươi đã không sợ, vây bản hoàng ban cho ngươi một cái tên, hi vọng ngươi sẽ xứng đáng với nó, bởi vì cái tên này đã định sẵn là sẽ danh động chư thiên, lưu truyền vạn thế.
Mọi người nghe vậy, nhiệt huyết sôi trào, có thể danh động chư thiên, lưu truyền vạn thế ư?Giỡn sao?Cổ Trần nghiêm mặt nói tiếp:- Nghe cho kỹ, nam nhân của Nhân tộc ta là nên chiến thiên đấu địa, ngươi là người của Hình tộc, vậy bản hoàng ban cho ngươi một chữ “Thiên”.
Từ nay về sau, ngươi, chính là Hình Thiên!Oanh!Vừa dứt lời, hư không nổi lên sấm sét, khiến mọi người có mặt tại hiện trường giật nảy mình.
Trên dưới Hình tộc nhìn Cổ Trần đầy kinh dị, trong đầu lại chỉ luẩn quẩn hai chữ “Hình Thiên”.
- Hình Thiên?Hình Chiến trợn mắt, thiếu chút nữa ngất đi.
Không vì gì khác, chỉ là hắn hiểu rất rõ hàm nghĩa cái tên này, dám lấy “Thiên” làm tên là phạm vào đại kỵ, lại còn phối hợp với họ “Hình” thì! - Hình Thiên, ngươi dám gánh chịu cái tên này không?Cổ Trần nghiêm khắc nhìn thằng nhóc còn đang ngơ ngác không biết nói gì.
Ánh mắt nó ngốc ra, dường như đang rung động sâu sắc, như thể nó đã ngộ ra điều gì đó, cả người không nhúc nhích, khí tức bắt đầu sôi trào.
- Hình Thiên, Hình Thiên! Nó tự lẩm bẩm không ngừng.
- Ha ha ha, ta có tên rồi! Ta là Hình Thiên! Tên của ta là Hình Thiên!Ầm ầm! Trong nháy mắt, thiên địa biến sắc, nhật nguyệt ảm đạm, toàn bộ thế giới lập tức tối mù, như lâm vào trong bóng đêm vô tận.
Một cỗ uy áp kinh khủng ập đến, đánh thức tất cả mọi người.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người, trên bầu trời, không biết khi nào xuất hiện một