Mặt sẹo tràn đầy cung kính nói:- Chủ nhân, nhóm Hung thú không có vấn đề gì cả, tất cả đã ẩn mình trong núi rừng, hơn nữa số lượng còn ngày một tăng.
- Rất tốt.
Cổ Trần hài lòng gật đầu.
Hắn nhìn về phía Mặc Kỳ Lân, hỏi:- Ngươi là nhi tử của Kỳ Lân Hoàng, số lượng của Kỳ Lân tộc lại không nhiều, tình huống phía bên đó thế nào?Mặc Kỳ Lân cười khổ nói:- Kỳ Lân tộc chia làm bát đại Hoàng tộc, trước mắt đã liên hợp cùng một chỗ, chuẩn bị mở ra Kỳ Lân Tổ động, lần này ta vào đó, không biết có còn mạng để trở ra không nữa.
- Kỳ Lân Tổ sao?Cổ Trần như có điều suy nghĩ nói ra:- Chẳng qua là truyền thừa thôi, nếu ngươi không thể thành công, vậy thật quá mất thể diện.
Mặc Kỳ Lân nghe thế liền cực kỳ xấu hổ, nó nói:- Ta nhất định có thể thu được truyền thừa, trở thành đệ nhất Kỳ Lân Tổ đời này.
Cổ Trần không nhiều lời, hắn nhìn những kẻ bên dưới đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, chậm rãi nói:- Lần này bản hoàng chinh chiến hư không, an nguy Nhân tộc cần mỗi người các ngươi chung sức hợp tác, thủ vệ các phe an toàn.
- Thề sống chết bảo vệ!Tất cả nghiêm túc đáp lời, biểu thị quyết tâm.
- Đây là bản hoàng chuẩn bị cho các ngươi trước khi đi, hiện tại giao cho các ngươi.
Cổ Trần nói xong, lần lượt giao từng chiếc nhẫn trữ vật cho từng người, bao gồm Tổ Long, Bạch Hổ, Khổng Tước, Hỏa Hoàng, Băng Phượng, Kỳ Lân, mặt sẹo.
- Những thứ trong này là bản hoàng chuẩn bị cho các ngươi, mong các ngươi đừng để bản hoàng thất vọng.
- Bái tạ Nhân Hoàng!- Sẽ tận khả năng bảo vệ Nhân tộc!Tất cả mọi người nghiêm nghị lĩnh mệnh, ai nấy đều biết, bảo vật mà Cổ Trần cho chắc chắn không tầm thường.
Cổ Trần nhìn mọi người, khoát tay nói:- Được rồi, những gì cần nói đã nói hết, các ngươi trở về đi, không được tiết lộ bất kì tin tức gì về bản hoàng.
- Tuân lệnh!Tất cả mọi người lĩnh mệnh, đồng loạt quay người rời khỏi Thanh Đồng đại điện.
Tổ Long, Bạch Hổ, Khổng Tước, Hỏa Hoàng, Băng Phượng, mặt sẹo lần lượt rời đi, biến mất trong nháy mắt.
- Nhân Hoàng, ta cáo từ trước.
Hình Chiến cung kính thi lễ xong mới rời khỏi đại điện.
- Ngô hoàng, chúng ta cáo lui!Lúc này, Long Uyên, Câu Trần, Tử Vi cũng cáo từ, mỗi người trở về nơi mà mình đang tọa trấn.
Bấy giờ chỉ còn lại một mình Oa Hoàng, thần sắc nàng phức tạp, ánh mắt nhìn vào Cổ Trần có chút không nỡ.
- Ngươi bảo trọngOa Hoàng nhìn thật sâu mắt Cổ Trần, quay người dứt khoát rời đi.
Bóng người nàng lóe lên, biến mất không thấy gì nữa, không có nhi nữ tình trường, càng không có thêm lời thừa thãi.
- Bảo trọng.
Cổ Trần thì thào một câu, trong lòng thở dài.
Nhưng hắn bình ổn tâm trạng lại rất nhanh, sau đó rời khỏi Thanh Đồng đại điện.
Hắn một đường đi tới Anh Linh điện, ở bên trong một hồi mới đi ra.
Sau đó,