Cảm giác này xuất hiện liên tục, khiến Cổ Trần không dám manh động.
Dù hắn có tự tin cỡ nào cũng không dám lung tung chạm vào nó.
- Trước cứ hấp thu huyết dịch tràn ra từ trong quan tài đi.
Cổ Trần thần sắc kiên định, không dám tùy tiện động vào cỗ huyết quan kia.
Hắn chỉ dẫn huyết dịch tới, luyện hóa, hấp thu từng xíu một, lĩnh ngộ thời không chi lực ẩn chứa bên trong.
Dần dần, Cổ Trần cảm giác lĩnh ngộ của mình đối với không gian thời gian càng ngày càng sâu.
Ông!Chẳng biết lúc nào, huyết quan bỗng nhiên khẽ run lên, tản mát ra trận huyết quang mãnh liệt, vô số ký hiệu quỷ dị đột nhiên như sống lại.
Cổ Trần bỗng nhiên bừng tỉnh, sắc mặt biến hóa, chỉ cảm thấy một nguy cơ mãnh liệt xuất hiện, giống như bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, lông tơ dựng đứng hết cả lên.
“Nguy hiểm, sẽ chết!”Xoẹt!Hắn không chút nghĩ ngợi, quay người xé mở một khe hở không gian lập tức xông vào trong đó, chạy.
Vừa mới biến mất, dưới nền đất, vô tận huyết quang phun thẳng lên trời, huyết quan chấn động không ngừng, bên trong truyền đến một cỗ dao động cường đại mà tà ác.
Dường như đồ vật bên trong đã bị Cổ Trần đánh thức, xem ra hắn đã chọc phải một thứ không nên chọc.
Răng rắc một tiếng, huyết quan bỗng nhiên đụng nát không gian, hóa thành một luồng ánh sáng đỏ đuổi về phía Cổ Trần.
Cổ Trần đang chạy trốn bỗng cứng hết cả người, hắn quay lại nhìn về phía sau rồi sững sờ.
Cái quan tài kì dị kia thế mà đuổi tới rồi!- Mẹ nó chứ!Cổ Trần mắng một tiếng, vội tăng tốc, một đường phá vỡ không gian trùng điệp mà bỏ chạy.
Thế nhưng huyết quan lại như bóng với hình, xuyên thẳng qua hư không, thời gian cùng không gian đều không thể ngăn cản tốc độ của nó, từng chút từng chút kéo gần lại khoảng cách.
Tình cảnh này khiến Cổ Trần cả kinh, lông tơ toàn thân dựng đứng, không thể không bạo phát, tốc độ lại tăng vọt gấp đôi.
Cả hai một người một quan tài, một đuổi một chạy, hình ảnh cực kỳ quái dị.
Trong kẽ hở không gian, Cổ Trần cấp tốc bỏ chạy, vẻ mặt có chút kinh dị.
Phía sau, một huyết quan rượt sát theo, càng ngày càng gần.
Soạt!Đột nhiên, từ trong huyết quan thò ra vô số xích sắt kinh khủng, chúng cuốn về phía Cổ Trần, tình huống nguy cấp lắm rồi.
Keng!Cổ Trần rút kiếm quay người chém tới, kiếm và xích sắt va vào nhau phát ra âm thanh khổng lồ, lực phản chấn mạnh đến mức khiến tay Cổ Trần run lên.
Nhưng chính nhờ lực phản chấn đó mà tốc độ Cổ Trần càng nhanh thêm, trong nháy mắt kéo giãn được khoảng cách.
Tốc độ huyết quan chợt bạo tăng, nó áp sát lại lần nữa.
Một cỗ hạt đen bao phủ cả người Cổ Trần, sợi tơ thời gian dày đặc xen kẽ, Cổ Trần hóa thành một vệt sáng lao nhanh về phía trước, nhanh đến nỗi muốn xé toạc không gian.
Thế nhưng dù hắn có nỗ lực thế nào, cuối cùng vẫn không thoát khỏi huyết quan đuổi sát phía sau.
Từng huyết sắc xích sắt cuốn