Cổ Trần cười cười giải thích.
Thiên Cương lão nhân hiểu ra, gật đầu cười bảo:- Có chí khí, không đơn giản, ngươi có thể gặp được Tiên Thiên Chi Linh cỡ này quả thật là hiếm có.
Chỗ kia có một Tiên Thiên Linh tuyền, nếu không chê thì trước tiên qua đó nghỉ ngơi một chút.
Thiên Cương lão nhân về một phía trong Thánh Sơn, quả nhiên ở đó có một Tiên Thiên tuyền nhãn.
Ý của lão là, Thủy linh qua đó nghỉ ngơi một chút, còn lão có việc muốn nói cùng Cổ Trần.
- Đi đi.
Cổ Trần khẽ vuốt cằm, lúc này Thủy Linh mới gật đầu rời đi.
Thấy nó rời đi, Thiên Cương lão nhân mỉm cười không thôi, nói:- Nhân Hoàng, ta chưa bao giờ thấy có Tiên Thiên Chi Linh nào nguyện ý đi theo Nhân tộc cả, ngươi thật khiến ta phải mở rộng tầm mắt.
Cổ Trần nghe xong sửng sốt, nghi ngờ nói:- Chuyện đó thì có gì là lạ? Chẳng lẽ tiền bối đã nhìn ra điều gì, nó có vấn đề ư?- Không có vấn đề, chỉ là chưa từng thấy Tiên Thiên Chi Linh đi theo Nhân tộc, bọn họ đều cực kỳ kiêu ngạo, ít theo ai bao giờ.
Thiên Cương lão giả lắc đầu giải thích.
Lão nhìn Cổ Trần, cảm khái nói:- Ta thật không ngờ, cuối cùng ngươi vẫn tới đây.
Tại sao lại tới? Ở lại Man Hoang thống lĩnh Nhân tộc, vượt qua đại kiếp sắp tới không phải tốt hơn ư?Nhân Hoàng không nên tới nơi này.
Thiên Cương lão giả nói xong nhịn không được thở dài một tiếng, lão cảm thấy dở khóc dở cười trước việc Cổ Trần tới chiến trường hư không, đây vốn dĩ là chuyện của nhóm Nhân tộc Thánh Địa, mà Cổ Trần, thân là Nhân Hoàng thì nên dẫn theo Nhân tộc vượt qua đại kiếp, Thánh Chiến cứ giao cho đám Thánh Địa bọn lão là được rồi.
Cổ Trần cau mày, nói:- Tiền bối, ta không đồng ý lời này của ngươi.
Thánh Chiến có liên quan đến tính mạng của ngàn vạn Nhân tộc ta, càng liên quan đến tương lai mệnh mạch của cả Nhân tộc.
Thân là Nhân Hoàng, đáng lý nên làm tấm gương sáng, chinh chiến hư không vì Nhân tộc thì có gì không ổn?Thiên Cương lão nhân nhìn thật sâu vào Cổ Trần, thở dài nói:- Ngươi đến đây thì Nhân tộc làm sao bây giờ, ai sẽ chỉ huy bọn họ, làm sao để họ tránh được tàn sát đẫm máu và trấn áp của bách tộc, làm sao đối kháng trước sự thanh trừ của Thần Tộc đây.
- Vì sao phải tránh?Cổ Trần hỏi ngược một câu.
Hai mắt hắn bùng lên ý chí sát phạt, hừ nói:- Nhân tộc ta cứ lần lượt tránh lui, cuối cùng được cái gì? Là bị lần lượt thanh tẩy! Đã như vậy, vì sao còn phải tránh?Chúng ta không phải không thắng được bách tộc, Thần Tộc cũng chẳng mãi vô địch.
Tuy Nhân tộc ta suy nhược thật, nhưng cũng đâu phải không chiến thắng nổi bọn họ đâu?Giọng nói Cổ Trần cực kỳ vang dội, tỏ ra kiên định cùng tự tin.
Hắn nói tiếp:- Trước khi đến