Như vậy đã hiểu, Thái Thản bị Thâm Uyên ăn mòn linh hồn, ô nhiễm bản thân trở nên vô cùng nóng nảy và hỗn loạn, không cẩn thận thậm chí biến thành Ma vật Thâm Uyên.Thái Thản, thuộc về Hoàng tộc hùng mạnh trong số Thú Nhân, có thể xem là một trong những Thần tộc mới.
Nó tương tự với Bỉ Mông, đều thuộc một trận doanh Thú Nhân.
Nhưng mà Thái Thản nhất tộc hình như muốn thoát ly, tự lập thành một tộc, nếu không phải vậy thì vì sao Thái Thản nhất tộc dám tự xưng Thần tộc.Bởi vì Thái Thản đã có Thần Linh, hơn nữa số lượng không ít, thực lực rất mạnh, tự nhiên có quyền nói chuyện có thể ly khai tự lực trở thành Thần tộc.
Bỉ Mông nhất tộc còn kém hơn một chút, cuối cùng vẫn là dựa vào Thú Thần.- Grừ...Đang đánh lấy đánh để, Ma vật Thâm Uyên bỗng nhiên quay đầu, phát ra một tiếng gầm kinh khủng đối với Hỗn Độn Thành bên này.
Tiếng rống chấn động khắp nơi, sóng âm cuồn cuộn quét tới.Cổ Trần nhìn Ma vật Thâm Uyên này, vậy mà đang bay về nơi phía này, nheo mắt lại lộ ra một tia sát ý.Hắn chỉ là xem kịch, không có ý tứ tham dự, thế nhưng con Ma vật Thâm Uyên thật quá là không biết thức thời, không hề chọc tới nó vậy mà lại chủ động đưa tới cửa.
Thái Thản vừa thấy liền giận dữ, hai mắt đỏ tươi, giơ quả đấm lên đập vào phía sau lưng Ma vật Thâm Uyên.- Muốn chạy à?Một tiếng thật lớn vang lên, cơ thể to lớn của Ma vật Thâm Uyên trực tiếp quét ngang tới, nện vào phía trước Hỗn Độn Thành làm khói bụi bốc lên cuồn cuộn.
Cả vùng đất khổng lồ bị Hỗn Độn Thành khóa chặt lại, chỉ là nện ra một cái hố chứ không bị phá nát.Trong khói bụi, Ma vật Thâm Uyên đứng lên, cái đầu to nhìn trừng trừng vào bóng người trên tường thành, lộ ra quang mang khát máu.
Có một giọng nói vang lên trong ý chí vặn vẹo của nó như đang nói, cắn nuốt hắn, thôn phệ nó thì có thể đạt được tiến hóa kinh người, trở thành Thâm Uyên Lĩnh chủ.Thâm Uyên Lĩnh chủ, thế nhưng là có thể so sánh với sự tồn tại của Thánh Chủ, mỗi người đều vô cùng cường đại, thậm chí Thánh Chủ bình thường cũng đánh không lại Thâm Uyên Lĩnh chủ.- Graoo...Ma vật Thâm Uyên gầm lên một tiếng, ý chí vặn vẹo khiến nó không có bất kỳ e ngại gì mà trực tiếp xông quá tường thành lao về phía Cổ Trần.
Nhìn thấy vậy, trong mắt Cổ Trần lộ ra một tia hung quang.Chẳng qua Cổ Trần cũng không nhúc nhích, sau lưng lại truyền đến một tiếng chói tai, có phong mang xé trời, chém tới trên mình Ma vật Thâm Uyên.
Ầm một tiếng, Ma vật Thâm Uyên bị đánh văng ra ngoài, đập vào ngoài thành, vùng vẫy vài cái mới bò dậy nổi.Lúc này, từng bóng người xẹt qua không trung đáp