Rốt cục, vào sáng sớm ngày thứ chín, một cỗ biến động kỳ dị truyền đến, đem những lời giảng đạo của lão Chí Tôn đánh gãy, khiến hắn lập tức ngừng lại.Lão Chí Tôn sắc mặt tái nhợt, toàn thân suy yếu, dường như tiêu hao rất nhiều sức lực, để đám Thánh Chủ còn lại vừa khẩn trương vừa hổ thẹn vạn phần.- Bái tạ Tôn giả!- Chúng ta cảm thấy vô cùng ngại ngùng!Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Huyền Cơ các loại Thánh Chủ đều rạp người lễ bái, tràn ngập kính ý cùng áy náy, lão Chí Tôn giảng đạo đã hao phí nhiều lắm.Sau khi hắn giảng giải chín ngày chín đêm đã tiêu tốn trăm năm thọ nguyên, để trong lòng bọn họ rất khó chịu, cảm giác không tiếp thụ nổi.Bọn hắn thu hoạch cũng vô cùng nhiều rồi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước sau lần này nhất định có thể đặt chân đến cảnh giới chí cường giả.- Được rồi, chớ làm ra tư thái tiểu nhi nữ nữa.Lão Chí Tôn khoát khoát tay, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Cổ Trần.Những người khác cũng nhìn Cổ Trần, kính nể thật sâu, nhìn Cổ Trần giống như đang nhìn quái vật.Gia hỏa này, đốn ngộ trọn vẹn mười ngày mười đêm.
Lão Chí Tôn chỉ giảng đạo có chín ngày chín đêm, mà Cổ Trần lại ngộ đạo mười ngày mười đêm.Oanh!Một tiếng oanh vang vọng như có một thứ gì đó chọc giận tới thượng thương, ẩn ẩn mang theo cảm giác như muốn hủy thiên diệt địa, khiến lòng người sợ hãi.Nhưng rất nhanh, cỗ khí tràng áp bách kia đã biến mất, Cổ Trần tỉnh lại.Trong mắt hắn lộ ra tang thương vô vàn, dường như đã trải qua năm tháng tẩy lễ vô cùng vô tận, cả người đều phát sinh đại biến, không còn như trước.- Đa tạ Tôn giả đã hậu ái.Cổ Trần đứng dậy, trịnh trọng hành lễ, bái tạ lão Chí Tôn.Lần này giảng đạo, lão Chí Tôn giúp hắn, khiến hắn đạt được thu hoạch còn nhiều hơn mọi người ở đây cộng lại.Có thể nói, lần này lão Chí Tôn đã vì hắn giảng đạo chín ngày chín đêm, đặt nền tảng vững chắc cho Cổ Trần trong tương lai, triệt để lấp kín vào những chỗ thiếu hụt của hắn.Con đường đến cường giả đã không còn bất kỳ trở ngại nào.
Chỉ cần có thể tích lũy đầy đủ, Cổ Trần tin tưởng mình có thể nghịch thiên chứng đạo, đạt thành tựu chí cường giả.- Có thể tận mắt nhìn thấy hi vọng của Nhân tộc, lão hủ chết cũng không hối tiếc...Lão Chí Tôn nói, hai hàng nước mắt nhịn không được chảy ra, phút chốc ướt nhòe khuôn mặt.Dường như nhớ tới những ngày tháng huy hoàng năm xưa, khi vô số Nhân tộc cường giả chém giết với chúng Thần, đánh nhau với Trời, tình cảnh người sống kẻ chết vô cùng tàn khốc trải dài theo năm tháng.- Tôn