Ta Man Hoang Bộ Lạc

Dược Viên


trước sau



Mà Thú nhân cưỡi Sư Thứu kia mới vừa tiến vào sơn cốc, phải chăng nơi này là một trong những Linh viên của Thú tộc?Chỉ là bốn phía sơn cốc không thấy bóng dáng của bất kì thủ vệ nào, khiến Cổ Trần cảm thấy hơi kì quái.

Gạt suy nghĩ qua một bên, Cổ Trần âm thầm đi vào trong sơn cốc, trước mặt hắn là sương mù lãng đãng, mây khói tràn ngập, mỗi một hô hấp đều có thể đưa một lượng lớn linh khí đậm đặc vào cơ thể, khiến lỗ chân lông toàn thân nở ra.

Nếu ở chỗ này tu luyện thời gian dài, nhất định sẽ tiến bộ thần tốc, Cổ Trần nhịn không được động tâm, thậm chí còn nghĩ có nên đến cướp đoạt nơi này không.

Hắn nghĩ, nếu trong bộ lạc cũng có linh khí nồng nặc thế này, cho dù là hắn hay các tộc nhân khác đều có được lợi ích to lớn.

- Xem ra sau này phải nghĩ cách thu thập và nâng cao linh khí trong bộ lạc mới được.

Cổ Trần vừa lẩm bẩm vừa chậm rãi bước vào bên trong sơn cốc.


Sương mù linh khí dày đặc cả sơn cốc, tựa như một xứ sở thần tiên.

Ông!Thế nhưng, vừa tiếp cận sơn cốc, Cổ Trần lập tức cảm nhận được một làn sóng kì quái đánh úp đến, hắn dừng ngay lại.

- Đây là! Cấm chế?Cổ Trần biến sắc mặt, hắn nhìn thấy một màn sáng mờ nhạt hiện lên cách hắn tầm 3 cm, phía trên có hoa văn trôi nổi, còn nổi lên một số kí hiệu.

Đây là một loại cấm chế.

Hắn không ngờ sơn cốc này lại có cấm chế, trách không được không có Thú nhân thủ hộ, thì ra là do có cấm chế.

Nhìn thấy thế, ánh mắt Cổ Trần càng thêm rực lửa.

Đối với hắn mà nói, cấm chế có sức hấp dẫn rất lớn, cho dù là dùng để thủ hộ bộ lạc hay bất kì việc gì khác đều rất quan trọng.

Nếu một bộ lạc cường đại không có cấm chế thủ hộ sẽ rất dễ bị người ta tấn công, có xây dựng tường thành lớn đến bao nhiêu cũng thế, đánh nát là chuyện dễ dàng.

Từ khi thực lực của hắn đạt đến trình độ này, khai sơn phá thạch là chuyện bình thường, đánh nát một cái tường thành càng chỉ là chuyện trong mấy phút.

Nếu như cấm chế trước mặt thuộc dạng cực kỳ cường đại, vậy sẽ rất khó phá vỡ.

- Thực lực bên trong bộ lạc ta còn rất yếu, cần phải được bồi đắp thêm, không thể thiếu cấm chế được.


Cổ Trần âm thầm suy tư, trong lòng ra quyết định, có cơ hội phải tạo ra một cấm chế cường đại thủ hộ xung quanh bộ lạc, hơn nữa còn phải củng cố nền tảng của bộ lạc, nếu nền tảng không vững, rất khó chống lại các dị tộc cường đại khác trong Man Hoang thế giới.

Nhưng bây giờ có chút phiền phức, trong sơn cốc có cấm chế thủ hộ, phải làm sao mới chui được vào bên trong? Nếu cậy mạnh phá tan cấm chế, nhất định sẽ kinh động đến Thú nhân ở bên trong.

Dù sao Cổ Trần cũng không rõ sơn cốc này có bao nhiêu Thú nhân, càng không biết có Thú nhân cường giả tọa trấn hay

không.

Phải làm sao để vào đây?Cổ Trần chần chờ, nhẹ nhàng đụng vào màn sáng trước mặt, chỉ cảm thấy một lực cản cường đại ập đến, không cách nào bước vào trong đó.

- Ừm, có người.

Bỗng nhiên, Cổ Trần cảm giác trong sơn cốc có người, hắn nhoáng lên một cái giấu mình vào trong sương mù dày đặc.

Vừa ẩn nấp xong, chỉ thấy màn sáng trước sơn cốc khẽ run lên, lối vào cấm chế bỗng nhiên nứt ra, có hai bóng dáng cao to đi ra từ bên trong.

Đó là hai tên Thú tộc, thanh niên Thú tộc trong đó ngẩng cao đầu bước tới.

- Nghe cho kỹ, ngươi phải cho người coi sóc khoảnh Dược viên này cho tốt.

Thanh niên Thú tộc ra vẻ kiêu căng, quát lớn:- Nhớ cho kỹ, nơi này chính là Dược viên của Tam điện hạ, bên trong có các loại Linh dược trân quý, nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ hỏi tội ngươi!- Vâng, đại nhân!Tên kia Thú tộc kia cung kính quỳ bái, nơm nớp lo sợ, mặt mũi tràn đầy e ngại.

Thanh niên Thú tộc hài lòng gật đầu nói tiếp:- Gần đây Tam điện hạ đang bế quan tu luyện, chuẩn bị tiến vào bên trong Thần Khư tìm kiếm Thú Thần truyền thừa.

Dược Vương đã thành thục, ta muốn lập tức trở về bẩm báo điện hạ, các ngươi bảo vệ tốt nơi này.


Thanh niên Thú nhân nói xong trực tiếp gọi Sư Thứu tới, nhảy lên lưng nó bay lên không trung, thẳng tiến chân trời, dần dần biến mất ở phương xa.

Cổ Trần vẫn cất giấu khí tức toàn thân nãy giờ, yên lặng nhìn thanh niên Thú tộc cưỡi Sư Thứu rời đi.

- Dược Vương?Trong lòng hắn kinh ngạc, ánh mắt sáng rực, không ngờ trong sơn cốc này lại có một gốc Dược Vương.

Nghe thanh niên Thú tộc kia nói, bên trong mới trồng một gốc Dược Vương, hình như đã thành thục.

Sơn cốc này chính là một Dược viên, là Dược viên của một vị Vương tử Thú tộc.

Lúc này, tên kia Thú tộc thủ vệ còn quỳ trên mặt đất kia chậm rãi đứng dậy, nhìn thanh niên Thú tộc đã biến mất ở phương xa, nhẹ nhàng thở ra.

Hắn nhìn chung quanh, quay người chuẩn bị trở vào trong sơn cốc.

Bạch!Ngay lúc này, một bóng đen đánh tới, tốc độ quá nhanh khiến Thú tộc thủ vệ kia không kịp phản ứng, chưa gì đã bị một thanh Thạch Kiếm đâm xuyên đầu.

- A!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện