Ta Man Hoang Bộ Lạc

Bại Lộ


trước sau



Không nói những cái khác, chỉ ngay lúc này Cổ Trần tin rằng nhục thân mình đã có thể chống lại tất cả Bảo khí, có lẽ Chân khí bình thường cũng chẳng thể làm hắn thương tổn mảy may.

Keng!Sau một khắc, Cổ Trần xuất ra Tiên Thiên Thạch Kiếm nhẹ nhàng bổ lên cánh tay, vậy mà tóe ra một đốm lửa, khiến người ta khó có thể tin.

Tiên Thiên Thạch Kiếm có cấp bậc Chân khí, có phong mang vô song, ẩn chứa kiếm khí đáng sợ, một kiếm nhẹ nhàng lại không phá vỡ phòng ngự nhục thể của hắn được.

Có điều nếu thêm sức thì chắc chắn có thể phá, Thạch Kiếm vẫn là Tiên Thiên Chân khí, hơn Bảo khí một cấp bậc.

Cổ Trần cảm thán, đẳng cấp nhục thân bước vào một tầng thứ cao hơn, trở nên vô cùng cường đại, chỉ tiếc Nguyên Thủy Ma Thể vẫn ở giai đoạn tiểu thành.

Có điều hắn cảm giác khoảng cách Nguyên Thủy Ma Thể đại thành gần hơn rồi.


Cổ Trần đã không thể phán đoán chính xác sức mạnh của thân thể nhưng thể nội tràn ngập một sức mạnh dồi dào, có khác với nhục thân chi lực, đó là Chiến khí.

Tu vi Cổ Trần cuối cùng vẫn mượn cơ hội này để đột phá, Luyện Khí cảnh viên mãn, có thể nói hắn đã có thể tiến hành đoán tạo Chiến cốt.

Có điều hắn cảm thấy còn chưa tới cực hạn, thể nội Chiến khí còn chưa đạt tới một tầng thứ cực hạn chân chính.

- Giờ ta mới chính thức được coi là có vốn để tự vệ.

Cảm nhận sức mạnh kinh khủng trong thân thể, Cổ Trần cảm thán.

Hắn không xác định được sức lực nhục thân, Luyện Khí cảnh giới cực hạn đại viên mãn, chiến lực đã không thể đánh giá, chí ít là có thể nhẹ nhõm trấn sát hết thảy Hoán Huyết cảnh cường giả, kể cả thiên tài thiên kiêu đều có tự tin trấn áp.

Linh hồn tu luyện ra hai cái linh hồn hắc động, linh hồn thể lớn mạnh gấp hai lần, có thể nói lần này hoàn toàn là một lần thuế biến đúng nghĩa.

Nói là thoát thai hoán cốt cũng không đủ!.

Lúc này, ngoài hang động, hai bóng người đang đi theo một Cốt kính vào.

- Là đây à?Hai người đứng ngoài hang động, lạnh lùng nhìn Cổ Động núi hoang, trước mặt là một Cốt kính, phía trên biểu hiện người kia đang ở bên trong.

- Không sai, bên trong có một khí tức.


Mông Nhĩ tràn đầy sát ý, hai mắt đỏ bừng, truy tung suốt 10 ngàn dặm mới tìm được tên cướp dược viên.

Kim Dương cũng sát khí đằng đằng, hắn bị Cổ Trần lừa thảm.

- Cùng ra tay đánh chết nó!Hai người gần như cùng ra tay, một khí tức cường đại bạo phát, Mông Nhĩ chấn động hai tay, vô số dấu ấn kim sắc lấp lóe nhảy lên, Bỉ Mông Chiến Thể bạo phát.

Một bên khác, Kim Dương phóng ra ánh sáng màu vàng vô tận, hội tụ thành một mặt trời kim sắc cũng vung hai tay lên, ầm

ầm rơi xuống.

Hai người hợp lực nhất kích, long trời lở đất!- Hả?Trong động quật, Cổ Trần tâm thần báo động tỏa ra, đột nhiên cảm thấy có nguy cơ, tâm thần giật mình, không kịp nghĩ nhiều mà bản năng nhảy ra, lấy Cốt đỉnh lao nhanh.

Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng đã không kịp.

- Dở rồi!Gần như trong tích tắc, sơn động nổ tung, cả tòa núi hoang bị san thành bình địa, mà mà còn tạo ra một cái hố lớn.

Mảnh vụn đầy trời, vô số đá vụn văng ra xung quanh, khí lãng cuồn cuộn, bụi mù bay thẳng không trung, mãi vẫn chưa tan.

Khí lãng tỏa ra bốn phía, hoa cỏ cây cối bị nhổ tận gốc, xoắn nát thành bột phấn.

- Chết rồi?Bụi mù đầy trời, Mông Nhĩ, Kim Dương ánh mắt sáng rực nhìn núi hoang bị phá, một suy nghĩ hiện lên, tên kia chết chưa?- Chắc rồi, sâu kiến mà thôi, ngươi ta liên thủ nhất kích há có thể không chết?Kim Dương nhẹ nhõm, lời nói cao ngạo.

- Đúng! Mông Nhĩ gật gật đầu đang muốn đồng ý, nhưng hai mắt đột nhiên co lại, lộ ra sự khiếp sợ.

- Ừm? Đó là! Kim Dương trợn to mắt, trong bụi mù cuồn cuộn có một bóng người mơ hồ đi tới.


- Ngươi không chết!- Làm sao có thể?Mông Nhĩ, Kim Dương biến sắc, trừng to mắt, nhìn chòng chọc bóng người chậm rãi đi ra bụi mù.

Người tới chính là Cổ Trần!Trong bụi mù, Cổ Trần đi ra từng bước, toàn thân tràn ngập khí tức cường đại, chiến khí vờn quanh, huyết khí bành trướng.

Phanh phanh! Mỗi một bước đều giẫm nứt mặt đất, hành tẩu như rồng, khí thôn sơn hà, bởi vì vừa mới đột phá không thể khống chế sức mạnh cơ thể hoàn hảo được nên khí tức tiết lộ.

- Hóa ra là các ngươi.

Cổ Trần đứng trước phế tích, đánh giá hai người, bừng tỉnh.

Hai người họ là hai vị thiên tài dị tộc trẻ tuổi Mông Nhĩ cùng Kim Dương đại chiến bên trong sơn cốc dược viên trước đó, không ngờ lại đuổi theo tới nơi này.

Xem ra hai người này đã biết hắn cướp dược viên rồi.

Nhìn thấy Cổ Trần đi ra, Mông Nhĩ biến sắc, hai mắt trừng lớn, như gặp phải ma.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện