Cổ Trần nhìn nàng như ngắm một tên ngốc, lắc đầu nói:- Nàng là con người sao? Xem ra đầu óc của nàng không bình thường, hèn gì tu luyện mười vạn năm mà chỉ có bấy nhiêu thành tựu, quả nhiên, đầu óc có hố.
- Ngươi! !Phi Hồng tức run người, quan tài máu kêu ù ù, suýt xông lên đánh người.
Thiên Đế này nói chuyện chọc nàng ứa gan, nhưng ngẫm kỹ lại thấy hắn nói đúng, nàng không phải con người, là một sinh mệnh Cấm Kỵ, nàng chỉ là một sinh vật sinh ra từ Hỗn Độn Cấm Kỵ hải.
Căn bản không phải Nhân tộc thì sao là người được?Vẻ mặt Cổ Trần thương tiếc nói:- Nàng là sinh vật Cấm Kỵ, không phải con người, có vậy mà cũng không hiểu, xem ra nàng không phân rõ được bản thân là cái gì, tội nghiệp, tu luyện mười vạn năm tu thành đồ ngốc.
Nói xong hắn đứng lên, từ từ thu dọn đồ đạc.
Nước canh trong tiên đỉnh đã uống sạch, que thịt trên giá nướng cũng đã ăn hết, Cổ Trần và Phi Hồng ăn nguyên một con Bát Đầu long.
Đây là một tồn tại sánh bằng Thần Linh, cứ như thế bị ăn sạch.
“Khá lắm, lại cường đại một ít.
”Cổ Trần vừa lòng gật đầu, cảm giác tiên lực trong người trở nên càng cường đại một ít, mạnh hơn trước kia.
Ăn hết một con Bát Đầu long, sau khi tiêu hóa luồng sức mạnh căn nguyên kia thì được lợi khá lớn, thu hoạch lớn nhất là sức mạnh kỳ lạ ẩn chứa trong người Bát Đầu long.
Sức mạnh đó là sức mạnh độc đáo trong Trục Xuất Chi địa này, có hiệu quả thần kỳ, khiến thân thể, thậm chí tu vi cùng ý chí linh hồn của Cổ Trần đều tiến bộ bước dài.
Công nhận, Phi Hồng nghe xong cảm ứng tình hình trong thân thể của mình, trên mặt bỗng chốc lộ ra một chút vui sướng bất ngờ.
Phi Hồng hân hoan reo lên:- Tu vi của ta dường như khôi phục khá nhiều, trở nên mạnh hơn một chút.
Cổ Trần cười cười nói:- Mới rồi nàng còn quyết tâm chết đói cũng không ăn mà, lúc sau giành ăn một nửa thịt nướng và nước canh đúng không?Hắn cười híp mắt nhìn Phi Hồng:- Nàng ăn của ta, phải chăng nên tỏ vẻ cái gì?Bị Cổ Trần nhìn như thế khiến tim Phi Hồng đập rớt nhịp, khẩn trương nói:- Ngươi muốn làm cái gì, ta cảnh cáo ngươi, không được làm bậy!Cổ Trần vỗ tay sửa chữa nàng, nghiêm nghị cảnh cáo một phen:- Với thân thể xương xẩu của nàng, còn là xương mười vạn năm, ta không thèm đâu, tỉnh táo lại đi, trong óc toàn nghĩ bậy bạ.
Ý ta nói là nàng phải cho bồi thường, ta không cần nhiều, đưa đại vài món thần vật là được.
Vẻ mặt Phi Hồng giận điên, toàn thân cuồn cuộn tỏa ra sương mù máu:- Vài món thần vật? Sao ngươi không đi ăn cướp cho rồi?Chỉ thấy Cổ Trần xòe tay ra, những chiếc răng rồng lấp lóe tia sáng lạnh, hấp dẫn ánh mắt của Phi Hồng.
- Răng rồng