Đường hầm thời không này bị cường giả Nhân tộc đục mở, đáng tiếc đến đây thì bị ngăn trở, không thể đục thủng lá chắn vô hình phía trước.
Mặc dù vậy, Cổ Trần vẫn bị rung động mạnh, là cường giả như thế nào mới đục mở ra đường hầm thời không như vậy?Nếu không phải đằng trước có lá chắn cường đại ngăn trở, có lẽ vị này đã đục xuyên Thiên lao thời không, chạy ra khỏi đây.
“Tiền bối Nhân tộc!”Cổ Trần sóng lòng trào dâng, nhìn bộ di hài trước mắt, trong lòng thật lâu không cách nào bình tĩnh.
Trên người di hài này còn sót lại một lũ ý chí cường đại, giống như không bao giờ tan biến, nhưng vị này cuối cùng vẫn chết tại đây.
Phía trước xương khô có một hàng chữ, khắc vào lá chắn thời không, không thể xóa nhòa.
“Đại đạo không đường, Nhân tộc vô vọng, ngô, không cam lòng! ”Một hàng chữ ẩn chứa tràn ngập không cam lòng, giống như oán hận với trời, ngưng mà không tán, mặc cho năm tháng tằm ăn tẩy rửa vẫn không phai mờ.
Đây là không cam lòng của Nhân tộc, nỗi bi ai, oán hận, không cam lòng trước khi chết đó rốt cuộc mãnh liệt tới mức nào mà năm rộng tháng dài vẫn không phai nhạt?Vị tiền bối Nhân tộc này chung quy không thể đục xuyên thời không, mang theo tràn ngập không cam lòng và tiếc nuối ra đi.
- Tiền bối, đại đạo Nhân tộc có Tiên, thịnh thế thuộc về Nhân tộc cuối cùng cũng đến, hãy yên nghỉ.
Cổ Trần tiến lên nhẹ nhàng vái, thì thầm một câu, trong lòng buông tiếng thở dài.
Nói xong Cổ Trần xoay người, xé rách lá chắn thời không, bước vào một cái cũi khác, để lại bộ di hài Nhân tộc đơn độc đứng đó.
- Tiên! Trên người di hài bỗng lóe lên vầng sáng mờ, dường như có dao động nhẹ, nhưng rất nhanh biến mất.
Lúc này, Cổ Trần phá vỡ nhiều lớp lá chắn Thiên lao, nhìn thấy trong từng cái củi đa số sinh linh đã mục nát, tử vong.
Trong đó có nhiều tồn tại Nhân tộc đều hóa thành cốt khô.
“Nơi này là sâu trong Thiên lao?”Không biết trôi qua bao lâu, Cổ Trần rốt cuộc đi tới nơi sâu nhất của Thiên lao, khu vực trung tâm, một nơi kỳ dị cực kỳ đáng sợ.
Trung tâm Thiên lao rốt cuộc ẩn giấu cái gì, thật sự tồn tại lối ra chứ?Sâu trong Thiên lao có ánh sáng lấp lóe, nhìn kỹ thì ra là các khúc xương vụn.
Nơi này xương vụn bay đầy trời, có lớn có nhỏ, các loại sinh vật đều có, tỏa ánh sáng lóng lánh, thậm chí còn sót lại một lũ hơi thở cường đại.
Vèo!Đột nhiên, một bóng người xuyên qua lá chắn, đi vào sâu trong Thiên lao.
Cổ Trần vừa tiến đến liền cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ tâm thần, sâu trong linh hồn lóe lên tia sáng bao phủ toàn thân, ngăn cách hết thảy.
“Ui, nguy cơ này! ”Cổ Trần thầm hút ngụm khí lạnh.
Mới vừa rồi hắn cảm giác được mối nguy hiểm, giống như trên Cửu Thiên có con mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm