Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1923


trước sau



Cổ Thần là Thần Linh mạnh nhất dưới thiên, là cực hạn của Thần Thoại, tương đương với kẻ mạnh nhất dưới thiên, tóm lại đây là một chướng ngại, một đỉnh núi.

Thấy vậy, Cổ Trần hừ lạnh:- Muốn đột phá Cổ Thần cảnh?Tuy Cổ Trần rất ngoài ý muốn, nhưng cũng không hoảng loạn, cho dù đối phương đụng trận đột phá vẫn không khiến hắn hoảng hốt, bởi vì hắn đã quyết tâm muốn giết đối phương.

Nhất định phải giết Liệt Diễm Thần tướng, nếu không thì trận chiến này đánh uổng công, thậm chí có nguy cơ bại lộ chính mình.

- Tiên đỉnh, phong!Cổ Trần lấy tiên đỉnh ra, chớp mắt bao phủ Liệt Diễm Thần tướng, từng sợi xích vươn ra trói người Liệt Diễm Thần tướng từng vòng.

Rào rào!Xích sắt kéo căng, quấn chặt Liệt Diễm Thần tướng, khiến hắn liên tục thay đổi sắc mặt.


- Đây là cái gì?Liệt Diễm Thần tướng cực kỳ kinh hoàng, ra sức giãy giụa mới phát hiện thế nhưng không thể tránh thoát.

Vẻ mặt Liệt Diễm Thần tướng kinh dị, hiển nhiên không ngờ rằng chính mình thế nhưng vẫn bị giam cầm, hơn nữa trong thời khắc đột phá hàng rào.

Nhiều lần không thể giãy ra, Liệt Diễm Thần tướng luống cuống, chỉ có thể phát ra một tín hiệu cầu cứu:“Thần chủ, cứu ta!”Liệt Diễm Thần tướng muốn cầu cứu với cấp trên, tiếc rằng thần niệm cầu cứu bị một quầng sáng vô hình chặn lại.

Oong!Một quầng sáng to lớn bao phủ khu vực trời sao này, hoàn toàn ngăn cách hết thảy, căn bản không có biện pháp gửi tín hiệu cầu cứu ra ngoài.

- Tiêu đời.

Liệt Diễm Thần tướng sợ hãi, không thể phát ra cầu cứu tương đương với không cách nào cầu cứu Thần chủ, thậm chí không thể trốn thoát kết cục tử vong.

Cổ Trần lạnh lùng cười nói:- Ta đã sớm ngăn cách nơi này, ngươi không cần uổng phí sức lực, không có bất cứ cường giả nào đến cứu ngươi, ngoan ngoãn chịu chết đi.

Liệt Diễm Thần tướng chinh chiến vô số, giết chóc vô số, chưa từng gặp tình huống và nguy hiểm như vậy, chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình truy sát Nhân tộc mấy nghìn năm, hiện tại ngược lại bị Nhân tộc nhốt chết tại đây.

Hắn không cam lòng, vẻ mặt dữ tợn, tóc dài màu lửa đỏ bay rối, trong đôi mắt bắn ra ánh lửa rực cháy, Thần huyết trong người thiêu đốt, thần hồn thiêu đốt.


- Nhân tộc chết tiệt, bổn tướng muốn các ngươi cùng chết!Liệt Diễm Thần tướng thê lương rống to, thiêu đốt thần hồn và Thần huyết, trực tiếp kích phát tất cả thần lực và pháp tắc trong người mình, muốn mang theo Cổ Trần và tất cả Nhân tộc cùng nhau chôn cùng.

- Muốn tự bạo?Cổ Trần khẽ hừ, trong mắt lộ tia khinh thường, rơi vào trong tiên đỉnh còn muốn tự bạo, đùa à.

- Phong thiên, luyện hóa!Một chưởng đánh ra, tiên đỉnh rung bần bật, bắn ra vô lượng tiên quang, lực lượng phong cấm, phong thiên ở bên trong cùng nổi lên tác dụng, khóa chặt Liệt Diễm Thần tướng.

Thần lực đáng sợ phình to bỗng bị dập tắt, tự bạo thất bại, bị sức mạnh luyện hóa mạnh mẽ trong tiên đỉnh bắt

đầu đốt nung.

- A! !!Mắt thấy chính mình tự bạo thất bại, Liệt Diễm Thần tướng bị tiên đỉnh đốt nung, phát ra từng tiếng hét tuyệt vọng.

Oong!Tiên đỉnh rung bần bật, ánh lửa bay ra rơi vào tay Cổ Trần, xoay tròn, mặt trên lấp lóe rậm rạp tiên ngân.

Trong tiên đỉnh nhốt một vị Thượng Thần, đúng là Liệt Diễm Thần tướng.

- A! Thả bổn tướng ra!Liệt Diễm Thần tướng phát ra từng tiếng hét thảm, không ngừng rít gào.

Hắn còn phát ra uy hiếp:- Nếu bổn tướng chết thì không ai trong các ngươi trốn thoát được, Thần chủ sẽ giết hết các ngươi!Cổ Trần hừ lạnh, vẻ mặt xem nhẹ:- Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng?Nhìn Thần tướng ở bên trong tiên đỉnh thê lương kêu gào, còn cố gắng uy hiếp chính mình, hoàn toàn tự cho là đúng, tưởng rằng buông lời hăm dọa là sẽ được thả ra sao?- Ngươi ở yên trong đó đi, chút nữa mới giải quyết ngươi.

Cổ Trần nói xong thu về tiên đỉnh, không vội luyện hóa Thần tướng này, tạm phong ấn vây khốn, từ từ đốt nung tên này.


Cất đi tiên đỉnh, Cổ Trần xoay người bước ra một bước, đi tới trước mắt cường giả Nhân tộc trở lại dáng vẻ già nua, bộ dạng hơi thở suy yếu.

- Lão thân tên Vu Cửu, đa tạ tôn giả cứu giúp, còn chưa thỉnh giáo tên của tôn giả! Bà lão vừa thấy Cổ Trần lập tức vái chào.

Cổ Trần giơ tay nâng hờ, mỉm cười nói:- Tiểu tử tên Cổ Trần, Vu lão không cần đa lễ, Nhân tộc, lẽ tất nhiên nên trợ giúp.

- Cổ tôn!Vu Cửu vẻ mặt kính trọng lại lần nữa vái chào, mới nói:- Vừa rồi lão cho rằng sẽ chiến chết tại đây, không ngờ được Cổ tôn ra tay cứu giúp, ơn lớn không biết cảm ơn sao cho hết.

Cổ Trần cẩn thận khuyên bảo một câu:- Vu lão, nơi đây không nên ở lâu, rời đi trước đã.

Nơi này không phải chỗ ở lâu, đã bị Thần tướng của Đại Xích Thiên phát hiện, tự nhiên rất nhanh thì sẽ có cường địch đến xâm phạm.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện