Vừa rồi nó đã thấy khí tức Cổ Trần và Thượng Thương giao thủ dao động, đợi lâu như vậy rốt cục nó cũng chờ được chủ nhân.
- Chủ nhân đã xuất hiện, Phạt Thiên Chi Chiến không xa.
Hỗn Độn Hồ kích động khó nhịn, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, tiến về Hồng Hoang tìm kiếm chủ nhân của mình.
Thế nhưng nó biết không thể làm như vậy, trước đó Cổ Trần để nó ở lại nơi này, khống chế Loạn Tinh Hải là có nguyên nhân.
Hiện tại, toàn bộ Loạn Tinh Hải đã bị nó khống chế, về phần Thần Chủ trước đó của Loạn Tinh Hải, đã sớm bị nó thu phục từng người.
Những người không phục thì giết chết toàn bộ, hiện tại Loạn Tinh Hải do Hỗn Độn Hồ định đoạt, nó được xưng là Hồ Tôn, thống lĩnh toàn bộ Loạn Tinh Hải, là Loạn Tinh Chi Chủ.
- Chủ nhân xuất hiện, ta phải nhanh luyện hóa bảo vật hạch tâm Loạn Tinh Hải.
Hỗn Độn Hồ nói xong quay người lại, biến mất trong tinh không, tiến nhập trung tâm Loạn Tinh Hải, chỗ đó cất giấu một bí mật lớn.
Về phần là bí mật gì, chỉ có nó mới biết được!.
Lúc này, trong tinh vực hoang vu ở Thượng Giới, có một mảnh hàn băng bao phủ.
Nhiệt độ tinh hệ nơi này cực thấp, mỗi một cái tinh cầu đều giống như là bông tuyết điêu khắc thành, tản ra hàn khí mạnh mẽ, đóng băng hư không.
Ở trong vùng tinh vực này, nhiệt độ rất thấp, thậm chí khí lạnh nơi này có thể đóng băng không gian, thời gian cũng trở nên vô cùng chậm chạp.
Ngay cả thời gian cũng có thể bị hàn khí đáng sợ ảnh hưởng, thậm chí đóng băng, giống như đông lạnh thành một cái thế giới băng sương vĩnh hằng.
Soạt!Trung tâm hàn băng tinh vực, có vô tận hàn khí bao phủ, thời không nơi này đã bị đông cứng, không có thời gian trôi qua, không gian càng là trực tiếp đông lại.
Tầng tầng lớp lớp không gian, hoàn toàn bị hàn khí đông cứng, hóa thành vố số hệ thống thế giới hình thoi, giống như một cái không gian đa chiều.
Ở bên trong mảnh không gian hàn băng này, có một bóng người mông lung, toàn thân bao phủ một loại hàn khí mạnh mẽ, sương mù tản ra, đóng băng thời không.
Bạch!Đột nhiên, bóng người bên trong hàn băng mở hai mắt ra, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, đóng băng ngàn tỉ dặm hư không, thời gian cũng trở nên chậm lại.
- Hắn trở về.
Bên trong hàn băng truyền tới một giọng nói thanh thúy mà băng lãnh, ẩn chứa một tia tâm tình chập chờn, rất nhanh lại khôi phục sự lạnh lùng.
Sau một hồi, bóng người bên trong hàn băng dần dần bình tĩnh lại, lần nữa rơi vào một loại đóng băng vĩnh hằng, giống như thời gian nơi này đều đã mất đi ý nghĩa.
Nơi này, cực kỳ giống Vĩnh Hằng Chi Địa, thời gian bị đông cứng, hóa thành bông tuyết, không cách nào lưu động, thời