Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nó, Cổ Trần có chút dở khóc dở cười, ta thuận miệng nói ngươi cũng tưởng thật, thật sự là khiến người ta xấu hổ.
- Khụ khụ! Chúc mừng ngươi đã trở thành Hỗn Độn Giới Linh.
Cổ Trần ho hai tiếng, trong lòng có chút xấu hổ không tên.
Chính mình lừa dối nó, nó còn tưởng là thật, đần độn đi dung nhập vào Giới Hải, sau đó hóa thành một bộ phận Giới Hải.
Chuyện này hoàn toàn là tự mình pha loãng, triệt để tan rã, là hành động tự sát, còn may, hiện tại nó hoá thành Hỗn Độn Giới Linh, nếu không phải vậy Cổ Trần đoán rằng hắn đã mơ hồ lừa dối một cái hồ nước chi linh tràn ngập lý tưởng chết rồi.
Người ta chỉ đơn thuần muốn hóa thành một mảnh đại dương, lại bị Cổ Trần lừa dối bảo hóa thành Giới Hải, thật ngốc mà.
- Được rồi, từ nay về sau ngươi ở lại Hỗn Độn Giới, cùng trưởng thành với hỗn độn, nói không chừng tương lai ngươi còn có thể trở thành một đời mới! Cổ Trần nói xong liền sững sờ.
Trong lòng của hắn xẹt qua một đạo thiểm điện, bỗng nhiên có cảm ngộ kỳ quái nào đó, dường như thấy được vô số hình ảnh và tin tức.
- Thành cái gì?Giới Linh tò mò hỏi.
Cổ Trần tỉnh táo lại, cười nói:- Không có gì, ngươi cứ lột xác thật tốt, có lẽ sẽ dưỡng dục ra hình thái chân chính của mình.
- Không phải bây giờ ta đã có hình thái hoàn mỹ rồi sao? Còn phải hóa thành cái gì?Giới Linh có chút mờ mịt, không hiểu, nó nhìn thân thể chính mình một chút, cảm giác rất tốt mà, đây chính là thân thể của nó, còn muốn hóa thành bộ dạng gì nữa?- Được rồi, ngươi cứ tu luyện thật tốt, lấy hỗn độn bản nguyên dưỡng dục mà sinh, tương lai của ngươi không thể đong đếm, về phần thành cái gì thì xem chính ngươi.
Cổ Trần nói mấy câu, khiến Giới Linh có chút hiểu ra, dáng vẻ tỉnh tỉnh mê mê, kỳ thật nó cái gì cũng không biết, nhưng hình như lại biết tất cả mọi chuyện.
Ở trên người nó, có một tia khí tức, lạc ấn của chư thiên vạn giới Giới Hải, hình như bởi vì đã từng dung nhập Giới Hải, hóa thành Giới Hải dung nạp chư thiên vạn giới nên có biến hóa không hiểu.
- Ta đi trước đây, nếu rảnh sẽ lại tới thăm ngươi.
Cổ Trần nói xong bước ra một bước, chỉ để lại một mình Giới Linh sững sờ ở nơi đó nhìn hắn biến mất, trong lòng có một tia không muốn.
- Ngươi nhớ đến thăm ta đấy.
Giới Linh mở miệng truyền ra một cái thanh âm thanh thúy.
Cổ Trần nghe xong, bước chân hơi dừng lại một chút nhưng chỉ phất phất tay chứ không quay đầu lại, hắn xé mở hỗn độn, bước vào bên trong một mảnh thế giới u ám.
Đây là một mặt khác của Hồng Hoang, vũ trụ ám vật chất, cũng có thể