Theo Cổ Trần đi đến, luồng khí lạnh cũng tự động tách sang bên cạnh, giống như như gặp phải khắc tinh nên né tránh ra vậy.
Mặc kệ cỗ hàn khí trong trung tâm tinh vực lợi hại như nào, cũng không có cách nào thương tổn Cổ Trần một phân một hào, hắn nhàn nhã đi bộ tới, không thể ngăn cản.
Có sinh vật mạnh mẽ trong các viên hàn băng tinh cầu nhìn lại, nhưng không có một cái sinh vật nào dám làm càn.
Thậm chí sau khi Cổ Trần đến, toàn bộ tinh vực đều rơi vào yên tĩnh như chết, không một sinh vật nào phát ra âm thanh.
- Chủ nhân đến rồi!Trong một tòa băng cung ở trung tâm tinh vực, truyền đến một cái thanh âm.
Chỉ thấy, trong băng cung có một bóng người uyển chuyển ngồi ngay ngắn, bị hàn khí bao phủ, dường như toàn thân trên dưới chính là một khối hàn băng có thể đóng băng hết thảy.
Nàng chính là Mỹ Đỗ Toa, hai mắt lạnh lùng nhìn Cổ Trần tiến đến, không có một tia biểu lộ, lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Nhưng trong mắt nàng lại lóe qua một vệt dao động, trong lòng không bình tĩnh như vậy, mà ngược lại giống như một ngọn núi lửa không cách nào đóng băng, sắp bị hòa tan một tầng băng bên ngoài.
Trên cổ tay Mỹ Đỗ Toa có một chuỗi hạt châu, viên nào viên ấy trong suốt sáng long lanh, giống như những bông tuyết, tản ra vô tận hàn khí.
Đây là Tinh Linh, nó đã sớm biến thành một viên hàn băng tinh cầu gánh chịu lấy vô tận hàn khí, hơn nữa cội nguồn cỗ năng lượng kia, trào ra toàn là hàn khí đáng sợ.
Hàn khí mạnh mẽ, có thể đóng băng thời gian xung quanh băng cung, thậm chí toàn bộ tinh vực đều bị ảnh hưởng cực lớn, tốc độ chảy của thời gian trở nên chậm chạp.
- Ngươi tới đây làm gì?Hai mắt Mỹ Đỗ Toa hiện ra hàn khí, nhìn chằm chằm vào Cổ Trần đang đi vào băng cung, ánh mắt hai người đụng chạm, thời không cũng bị va chạm ra từng đợt gợn sóng.
- Nhớ nàng, tới đón nàng về nhà.
Cổ Trần mỉm cười, vừa mở miệng, hàn khí bốn phía lập tức sụp đổ, băng sương nhanh chóng tan rã, thế giới xây dựng từ hàn băng trực tiếp hòa tan.
Sắc mặt Mỹ Đỗ Toa có một tia biến hóa, đang muốn nói cái gì, đã thấy Cổ Trần vung tay lên, Tinh Linh phía trên cổ tay nàng lập tức bay ra bên ngoài.
Răng rắc!Chỉ nghe một tiếng vỡ giòn vang, bốn phía lập tức rơi vào một loại đóng băng vĩnh hằng, thời gian, không gian đều bị đông cứng lại.
- Chủ nhân! Tinh Linh trợn tròn mắt.
Nó ngơ ngác lơ lửng ở trong tinh vực, nhìn băng cung phía trước, hoàn toàn bị phong tỏa, Cổ Trần trực tiếp ném nó ra ngoài.
Nhìn băng cung bị phong tỏa, Tinh Linh cũng bó tay rồi, nó chỉ có thể ngây ngốc nhìn băng cung.
Trong mắt chủ nhân chỉ có nữ chủ nhân