Ta Man Hoang Bộ Lạc

Đến Chậm Một Bước Hạ


trước sau



Tuy rằng có điều suy đoán, nhưng Cổ Trần chưa xác định chắc chắn.

- Thiết Mộc, mang ta đi xem hai bộ lạc khác.

Cổ Trần lập tức quay đầu, cưỡi Bạch Hổ lao ra phế tích, Thiết Mộc ở phía sau nhanh chóng đuổi theo.

Thiết Mộc dẫn đường, mang Cổ Trần và năm nghìn kỵ binh hướng tới phương hướng hai bộ lạc khác, muốn nhìn xem mặt hai bộ lạc khác phải chăng cũng gặp nạn.

Dọc đường đi, Cổ Trần sắc mặt âm trầm, trong lòng mơ hồ có linh cảm không may, có lẽ hai bộ lạc khác cũng gặp bất trắc.

Quả nhiên, mười phút sau, đằng trước một bộ lạc khác cách không xa, Cổ Trần im lặng nhìn bộ lạc này một đống hoang tàn.


Bộ lạc này cũng bị hủy.

Tình huống bên trong giống nhau, chỉ để lại vết máu loang lổ và một mảnh phế tích, không có một người, không có cả thi thể.

Cổ Trần quát khẽ:- Đi!Lòng Cổ Trần nặng trĩu, cưỡi Bạch Hổ lại một lần nữa đi tới trước bộ lạc thứ ba, sững sờ nhìn bộ lạc đã sớm biến thành phế tích.

Ba bộ lạc nhỏ đều bị diệt.

Thiết Mộc sắc mặt khó xem nói:- Thế nhưng đều mất, là loại người nào làm?Hai ngày trước Thiết Mộc còn mang theo dũng sĩ của Ô Mộc bộ lạc đại chiến một trận với liên minh ba bộ lạc nhỏ.

Nhưng không ngờ rằng trong nháy mắt, ba bộ lạc nhỏ đã mất.

Giọng điệu Cổ Trần chắc chắn nói ra phát hiện và suy đoán của mình:- Là Thạch tộc làm!- Thạch tộc?Thiết Mộc nghe giật nảy mình:- Đúng rồi, trừ Thạch tộc ra còn có ai?Thiết Mộc nhớ ra bộ lạc của mình cũng gặp kỵ binh Thạch tộc đánh bất ngờ.

Nếu Cổ Trần không xuất hiện, có lẽ bộ lạc của hắn cũng gặp nạn giống như vậy.

Bây giờ ngẫm lại, hắn thầm vui mừng, may mắn gặp được Cổ Trần, nếu không thì hắn đã sớm chết trận, thậm chí trở thành nô lệ của Thạch tộc.

Nhưng hiện tại nên làm gì đây, Thạch tộc đã trước một bước tiêu diệt ba bộ lạc nhỏ, thoạt nhìn đã nô dịch, mang đi tộc nhân của ba bộ lạc.

Cổ Trần lẳng lặng nhìn phế tích trước mắt, trong đầu suy nghĩ, mắt bắn ra tia sát khí hung dữ.


Thạch tộc làm hỏng kế hoạch của hắn, không ngờ rằng vẫn là tới chậm một bước.

Nếu như tới chậm thêm một ngày, có lẽ ngay cả Ô Mộc bộ lạc đều không liên quan gì hắn.

“Thạch tộc, sớm muộn gì sẽ chém tận giết tuyệt các ngươi!”Mắt Cổ Trần lộ tia hung hăng, âm thầm đè nén khiến chính mình tỉnh táo lại.

Trước mắt còn không cách nào đối kháng với Thạch tộc, thực lực, thế lực đều chưa đủ, nhưng chỉ cần đủ thời gian, hắn tin tưởng thực lực của bộ lạc chắc chắn sẽ không ngừng biến mạnh.

- Đi, chúng ta trở lại.

Hít sâu một hơi, Cổ Trần truyền đạt mệnh lệnh của mình, trực tiếp quay đầu trở lại.

Thiết Mộc nhìn phế tích kia, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cưỡi Giao mã quay đầu đuổi theo, hậu phương năm nghìn kỵ binh hai mặt nhìn nhau, vốn tưởng sẽ lại có đại chiến, nhưng kết quả tới chậm.

Cổ Trần không thể

không mang người về, dù sao ba bộ lạc nhỏ đã bị diệt, phỏng chừng bị diệt từ một ngày trước, người ở đây hiển nhiên bị bắt đi.

Muốn đuổi theo cũng không kịp, hơn nữa nơi này cũng không thể ở lâu, vừa tiêu diệt năm nghìn kỵ binh, một vị cường giả Hoán Huyết cảnh của Thạch tộc, không đi có lẽ sẽ dẫn đến cường giả Thạch tộc, thậm chí uy hiếp càng lớn.

Cứ như thế, Cổ Trần dẫn theo năm nghìn kỵ binh cấp tốc chạy như bay, hướng về phương hướng Hoang Cổ bộ lạc.

Trận chiến đầu tiên của bộ lạc lần này chung quy vẫn không thể nào viên mãn hoàn thành mục tiêu, ba bộ lạc nhỏ bị Thạch tộc tiêu diệt trước.

Không lâu sau, Cổ Trần dẫn kỵ binh đuổi theo kịp đám người Hắc Thổ chậm rãi đi tới, hai bên hội hợp, chạy về bộ lạc của mình!.


Khu vực trong núi của Bách Man bộ lạc có một tòa Thạch thành hùng vĩ nằm ở đó.

Tường Thạch thành xanh dày chắc cao mười lăm thước, trước cửa có vô số bóng người ra vào, càng có một đội chiến sĩ mạnh mẽ mặc thạch giáp thủ vệ.

Nơi này là tòa chủ thành của Thạch tộc ở Bách Man sơn.

Lúc này, chính giữa Thạch thành, trong một tòa thạch điện to lớn, một đám cao tầng và cường giả của Thạch tộc tỏa ra khí tức mạnh mẽ đang thương nghị cái gì.

Bên trên thạch điện vọng xuống một giọng nói uy nghiêm:- Lần này kế hoạch tiến triển như thế nào?Giương mắt nhìn lên, một người ngồi ngay ngắn trên ghế chủ trong thạch điện, thân hình cao lớn toát ra cảm giác áp lực cực nặng.

Lớp sương mù vòng quanh thân thể người này, trên người khoác một lớp thạch giáp óng ánh, cả người giống như một pho tượng đá rồi lại cho người cảm giác đè ép nghẹt thở.

Một tướng lĩnh khôi ngô bước ra khỏi hàng khom Thạch nhânp lại, vẻ mặt tôn kính nói:- Rất thuận lợi, tổng cộng đánh chiếm mười ba bộ lạc Nhân tộc lớn nhỏ, bắt ba mươi tám vạn sáu nghìn tám trăm nô lệ Nhân tộc.

Tộc trưởng của Thạch tộc gật đầu khẳng định, trong mắt tràn đầy khen ngợi:- Ừm, khá lắm.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện