“Xem ra phải tăng nhanh tốc độ khuếch trương, tăng lên thực lực tổng thể của mình và tộc nhân bộ lạc.
”Cổ Trần thở dài, nếu không nghĩ thông thì thôi không nghĩ nữa, điều duy nhất có thể làm là biến mạnh, không ngừng mạnh lên để ứng đối nguy hiểm chưa biết.
Hắn bất giác có cảm giác nôn nóng, mối nguy hiểm chưa biết khiến người khó mà an tâm.
Lần này Cổ Trần mang về hơn sáu vạn nhân khẩu Ô Mộc bộ lạc, cộng thêm nhân khẩu vốn có trong bộ lạc, rốt cuộc đột phá mức mười vạn.
Trước mắt, số lượng nhân khẩu của Hoang Cổ bộ lạc lên đến hơn mười ba vạn, xem như bộ lạc lớn yếu nhất, nhưng về thực lực tổng thể thì còn theo không kịp một ít bộ lạc cỡ lớn thành danh lâu năm.
Mặc kệ là số lượng nhân khẩu, đẳng cấp thực lực, sức mạnh cao thủ, nội tình tài nguyên, các mặt đều hơi yếu, thời gian phát triển của họ còn khá ngắn ngủi.
Cổ Trần thầm thở dài, thời gian phát triển của mình hơi ngắn, có thể đi đến bước này đã cực kỳ giỏi, còn là nhờ hắn ở bên ngoài mạo hiểm đấu tranh gầy dựng thành tựu.
Hắn cũng không có biện pháp, trước kia là vì bộ lạc chỉ có hai, ba con mèo, căn bản không đủ để mang đi ra ngoài, chỉ có chính mình một mình một người ra ngoài mạo hiểm.
Làm tộc trưởng, đơn độc một mình ra ngoài mạo hiểm tìm cơ duyên là hành động cực kỳ không tốt, nhưng hết cách rồi.
Không chừng hắn vừa ra ngoài là bộ lạc sẽ gặp nguy hiểm, nhưng hắn không thể không làm như vậy, bởi vì bộ lạc một nghèo hai trắng, muốn cái gì cũng không có.
Nếu hắn không ra ngoài tìm cơ duyên thì làm sao lấy được những tài nguyên, công pháp này? Làm sao nhanh chóng biến mạnh?Nhờ khoảng thời gian trước Cổ Trần ra ngoài mạo hiểm mới đổi lấy bộ lạc hiện giờ phát triển nhanh.
Nhưng hiện tại bộ lạc bắt đầu đi vào quỹ đạo, hắn làm tộc trưởng, có nhiều việc cần hắn tự mình làm, tay cầm tay dạy cho tộc nhân bộ lạc.
Mặc kệ là thực lực, tài nguyên, tu luyện, phát triển, các mặt đều cần tộc trưởng như hắn chỉ dẫn.
“Thời gian vẫn quá ngắn, ta cần thời gian, nếu như có thêm ba năm nữa, thực lực bộ lạc của ta nhất định có thể chống cự được uy hiếp đến từ các tộc Bách Man sơn.
”Cổ Trần hít sâu một hơi, hắn biết rõ nền móng của bộ lạc mình mỏng, không chịu nổi tổn thương quá lớn, lỡ như đụng phải chuyện thương gân động cốt thì sẽ không vực dậy nổi.
Vì vậy, Cổ Trần cảm thấy trước mắt nên đặt trọng tâm vào việc phát triển bộ lạc, các mặt thực lực của mình thì không cần mình đơn độc ra ngoài nữa.
Tài nguyên nắm trong tay đủ cho Cổ Trần tăng thực lực lên cấp độ rất cao, càng không thiếu phương pháp tu luyện, mặc kệ là hắn hay tộc nhân bộ lạc đều không thiếu phương pháp tu luyện.
Thanh Đồng đồ khắc là căn cơ