- Quả nhiên, mạnh hơn so với ngày xưa vô số lần.
Cổ Trần thản nhiên nói, trong ánh mắt có chút giật mình.
Thần trước mắt, đã vượt qua Cổ Trần ngày xưa, hai bên hoàn toàn không cùng một cấp bậc, thậm chí còn có cảm giác kinh khủng như sắp vượt qua đại đạo.
- Nếu như đã tới rồi, vậy thì kết thúc tất cả mọi chuyện thôiSoạt!Nói xong, bóng đen kia đứng lên, Đại Đạo Chi Môn đột nhiên rung động kịch liệt, khí tức, năng lượng, uy áp vô cùng vô tận, tất cả đều lao về phía hai người.
- Sợ là ngươi đã quên, ta mới là người giữ cửa Siêu Thoát Chi Môn.
Cổ Trần lạnh lùng hừ một tiếng, nói xong, Đại Đạo Chi Môn vốn dĩ đang rung động lập tức chìm xuống, uy áp kinh khủng bốn phía xung quanh vừa rồi tiêu tán.
Không, không phải tiêu tán, mà là đang trấn áp ngược lạiđối phương.
- Tiên!Cổ Trần hét lớn, vô số tiên văn lít nha lít nhít bốn phía lóe sáng, đan xen lẫn nhau, hội tụ thành một tòa Tiên môn, tiên uy huy hoàng cuồn cuộn.
Đó là đại đạo tiên quang, bất hủ bất diệt, trực tiếp trấn áp trên đầu hắc ảnh kia.
- Ngươi cũng giống như đám kia côn trùng kia thôi, đều ngu muội vô tri.
Hắc ảnh thản nhiên nói, nói xong, hắn điểm ra một chỉ, hắc ám vô tận lập tức lan tràn, trong nháy mắt đã dập tắt tiên quang vô lượng, cả hai đều bị chôn vùi biến mất.
- Giết!Cổ Trần, Bàn, đồng thanh hét lớn, trong nháy mắt đã đánh ra sát chiêu cường đại nhất của mình, hoàn toàn không giấu giếm một chút lực lượng nào.
Đại đạo vô thượng, dốc sức chiến một trận!Ầm!Một cánh cửa chậm rãi hiện lên, phát ra vô số tia sáng.
Sau đó một tiếng nổ ầm vang, khởi nguyên sụp đổ, tan rã, bị hủy diệt hoàn toàn, chỉ còn lại một cánh cửa kia đang thôn phệ khởi nguyên vừa sụp đổ.
Trong cánh cửa, ba bóng người vô thượng đang chém giết kịch liệt.
Keng!Một búa của Bàn bổ tan hắc ám, chém rách bóng đen đại đạo.
Đáng tiếc, không nhiều tác dụng lắm, chỉ trong chớp mắt nó đã khôi phục lại, đánh ra một chỉ đập nát chiến phủ của Bàn.
- Gào!Cổ Trần rít lên một tiếng, thân thể bành trướng, cao ngang bằng với hắc ảnh kia, hắc ám, tiên quang va chạm vào nhau, giống như hai thái cực.
- Vì một đám côn trùng, ngay cả bản thân ngươi cũng từ bỏ.
Hắc ảnh rống to, lộ ra vẻ rất phẫn nộ, giống như bản thân bị phản bội vậy.
Cổ Trần nghe thấy thế thì nở nụ cười, khinh thường nói:- Ta là ta, ngươi là ngươi, chúng ta không phải người chung đường, đừng lôi kéo làm quen tự dát vàng lên mặt mình nữa.
- Ta đã nói rồi, ngươi không trốn thoát được đâu, ngươi và ta vốn dĩ là một thể.
Hắc ảnh gầm thét đánh tới, một quyền đánh nổ thân thể Cổ Trần, vô số huyết nhục