Trận chiến này, tất cả người Thạch tộc bị tru sát.
Cổ Trần cưỡi Bạch Hổ lùng sục khắp thành, trông thấy Thạch tộc còn sót lại đều một thương giết chết, căn bản không định chừa người sống.
Nếu đã nô dịch Nhân tộc, dùng Nhân tộc làm thịt để ăn, luyện dược, vậy thì không đàm phán gì hết, giết sạch.
- Nhân tộc các ngươi không chết tử tế được!Trong góc đằng trước, một thạch nhân nho nhỏ siết chặt Thạch đao trừng mắt Cổ Trần, trong mắt tràn ngập thù hận mãnh liệt, có oán hận như nguyền rủa.
Bùm!Cổ Trần tiến lên đâm một thương nổ nát đầu thạch nhân nhỏ, mặt không cảm xúc cưỡi Bạch Hổ đi qua bên kia.
Nơi đó là phía sau tòa thành Thạch tộc, có mảng lớn linh điền, hơn nữa nơi đó chăn nuôi nhiều thanh niên trai tráng Nhân tộc khổ sai.
- Ngươi đừng tới đây, nếu có đi qua thì ta sẽ giết sạch đám con nít Nhân tộc này!Cổ Trần đang đi thì bỗng nghe phía trước có tiếng la hãi hùng, một tên thống lĩnh Thạch tộc bắt lấy nhiều con nít Nhân tộc, tay bóp cổ một đứa bé xách lên.
Hắn hai mắt đỏ thẫm, gắt gao nhìn chằm chằm Cổ Trần, vẻ mặt uy hiếp, nếu còn đến gần nữa thì hắn sẽ giết hết đám con nít Nhân tộc.
- Uy hiếp ta?Mắt Cổ Trần lộ tia hung ác, sát khí quanh quẩn trên người, tựa như đại ma bò ra từ địa ngục.
Người Thạch tộc này dám dùng nhiều nô lệ con nít Nhân tộc để uy hiếp hắn? ??- Xin lỗi, ta không bao giờ chịu bị uy hiếp!Cổ Trần mặt không cảm xúc nói xong, Thanh Đồng đại ấn trên đầu kêu ù ù, đột nhiên hóa thành luồng sáng xanh bay đi.
Một luồng sáng xanh vụt qua, thạch nhân kia con ngươi nở to, vừa định chống cự, kết quả đầu nổ tung như dưa hấu, nháy mắt chết thảm.
Hai đứa con nít rớt cái bịch xuống đất, vẻ mặt kinh khủng, toàn thân dính máu, bị sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, toàn thân run run.
“Uy hiếp ta? Không có việc đó.
”Cổ Trần âm thầm hừ lạnh, một thạch nhân Đoán Cốt cảnh tầm thường mà dám dùng con nít Nhân tộc uy hiếp hắn, thật là không biết sống chết.
Ánh sáng xanh bay về, lơ lửng trên đỉnh đầu, Thanh Đồng đại ấn rũ xuống từng luồng sáng, khiến khí tức trên người Cổ Trần càng khủng bố hơn, sâu không lường được.
- Chư vị cùng tộc, các ngươi an toàn.
Ánh mắt Cổ Trần hiền hòa quét qua đoàn người đông đúc trước mắt, một mảnh đen kịt, đều là nô lệ Nhân tộc thanh niên trai tráng, bọn họ quỳ dưới đất.
Nhìn Cổ Trần ở trước mắt, trong lòng mọi người khiếp sợ, hoảng sợ, nhiều người mờ mịt, căn bản không rõ ràng phát sinh cái gì.
Nhưng bọn họ biết, lãnh địa này của Thạch tộc dường như phát sinh hỗn loạn đại chiến, rất nhiều thạch nhân chết thảm, nhưng họ không biết là Nhân tộc giết vào.
Cổ Trần nhảy người xuống, đi đến gần hai đứa bé bị dọa sợ, dùng giọng dịu dàng an ủi một câu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai chúng:- Đừng sợ, Thạch tộc ở đây