Hắn trợn to mắt nhìn mây đen cuồn cuộn đột nhiên hội tụ, thiên địa đều thất sắc.
Một chữ lại gây ra dị tượng kinh thiên động địa như vậy.
Cổ Trần biết rất có thể sẽ xuất hiện một số tình huống không tốt, nhưng không ngờ động tĩnh lớn như vậy, làm hắn sợ suýt đứng tim.
Ầm ầm!Mây đen cuồn cuộn, lôi điện xen lẫn, dường như xé trời nứt đất, có tiếng rền rỉ vô cùng truyền khắp các phương, toàn bộ bộ lạc đều chấn động.
- Xảy ra chuyện gì?- Trời ạ!Nguyên bộ lạc sôi trào, vô số người kinh hoàng, không hiểu gì cả.
Một số người hoảng sợ nhìn lên trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mây đen vạn dặm, đen nghịt làm cho người hoảng sợ.
Tất cả mọi người không rõ ràng xảy ra chuyện gì, nhưng nhóm người ở gần núi phía sau bộ lạc thấy Cổ Trần đứng trên vách núi cheo leo.
- Là tộc trưởng!Từng tiếng kinh hô, mọi người hiểu rõ.
Tiếp đó, một áp lực đáng sợ tràn ngập, có không ít người bị đè nằm sấp xuống, ai nấy hãi hùng, quá đột ngột.
- Mau lui lại!Lúc này, Hắc Thổ đang huấn luyện hoảng sợ chạy nhanh đến, hét lớn nhắc nhở các tộc nhân nhanh chóng lùi về phía sau.
Tất cả mọi người bỗng nhiên bừng tỉnh, cùng lùi ra khỏi phạm vi này, hốt hoảng cách xa phía sau bộ lạc, không dám tới gần.
Nơi đó đã thành khu vực cấm, không người nào dám tới gần, tất cả sinh vật trong bộ lạc không người nào dám tới gần, đều bị dọa đến hoảng sợ chạy tứ tán.
Mãnh tượng kêu sợ hãi, Sư thứu gào thét, bao gồm Độc Nhãn cự nhân đều hoảng sợ bước nhanh chạy trốn, rời khỏi phạm vi này.
Thiên uy mạnh mẽ quá đáng sợ.
“Nguy rồi, chữ sắp tan biến!”Trên vách đá, Cổ Trần hoàn toàn thay đổi sắc mặt, nhìn chữ “Nhân” mà mình ngưng tụ ra sắp tan vỡ dưới thiên uy khủng bố.
Cổ Trần thầm la nguy rồi, bộc phát ra toàn thân huyết khí, thậm chí chiến khí, ý chí linh hồn, ba cái hợp nhất trực tiếp rót vào chữ viết sắp tan biến.
Oong!Thoáng chốc chữ viết ổn định lại, nhưng có thể biến mất bất cứ lúc nào, dường như không chịu nổi sức mạnh uy áp kia.
Dường như nó không nên xuất hiện, thế giới này không tồn tại loại chữ viết này, nó lần đầu tiên xuất hiện ở Man Hoang đại thế giới.
- Không đủ.
Cổ Trần hơi biến sắc mặt, nhìn chữ viết không thể ngưng tụ ra, cảm giác sức mạnh của mình thế nhưng không đủ chống đỡ.
Đầu óc Cổ Trần xoay chuyển nhanh, chẳng lẽ phải từ bỏ sao?Không, không thể buông tha, một chủng tộc không có chữ viết thì không xem như văn minh, càng không có khả năng truyền thừa.
Cho dù có mạnh đến đâu đều là năm bè bảy mảng, căn bản không có truyền thừa văn minh thống nhất, càng không có sức ngưng tụ thuộc về mình.
Chữ viết là