Cổ Trần đi tới trước Thanh Đồng bi, đặt tay lên tấm bia, đám tộc nhân ở xung quanh không hiểu tộc trưởng định làm gì.
Bọn họ yên lặng nhìn, không có người quấy rầy, hiện trường vốn ồn ào nhốn nháo lập tức an tĩnh lại, cả đám nín thở.
Oong!Thanh Đồng bi rung rinh tỏa vầng sáng mông lung chói mắt, nhìn kỹ thì thấy trong lòng bàn tay Cổ Trần tuôn ra một đám chữ phong cách cổ xưa.
Trọn vẹn ba nghìn chữ tràn vào Thanh Đồng bi, tạo thành biến hóa kỳ diệu, vô cùng ảo diệu lấp lóe, không ngờ Thanh Đồng đồ khắc trong Thanh Đồng bi cộng hưởng.
Cổ Trần thở dài thườn thượt:- Không thể thiếu truyền thừa.
Hắn nhìn Thanh Đồng bi, đã có thêm ba nghìn chữ huyền ảo, đều là chữ viết Nhân tộc vừa trải qua thiên phạt, sáng tạo ra.
Có những thứ này, tương lai bộ lạc có căn bản tiếp tục truyền thừa, đương nhiên, điều kiện hàng đầu là dạy cho tộc nhân biết chữ.
Nghĩ đến đậy, Cổ Trần lập tức quay người, gọi người đi kêu mấy tộc lão, bàn bạc việc lớn cho tộc nhân trong bộ lạc bắt đầu học tập chữ viết.
- Ta, là, nhân, tộc!Trên quảng trường tụ tập đông đúc người, có già có trẻ, ai nấy đều mắt nóng bỏng nhìn bàn đá to ở phía trước.
Một người đứng trước bàn đá, đó là tộc trưởng bộ lạc, Cổ Trần.
Tay hắn cầm một khúc than củi viết chữ trên đá cứng.
- Ta là Nhân tộc!Cổ Trần chỉ vào bốn chữ trên bàn đá, dạy vô số người ở bên dưới học tập.
- Ta là Nhân tộc!Phía dưới, vô số người lớn tiếng đọc theo, cả đám giống bé ngoan học sinh tiểu học, mỗi người xiêu vẹo viết chữ trên bàn đá nhỏ ở trước mặt từng người.
Mặc kệ là người già, con nít, phụ nữ, thanh niên trai tráng, đều không ngoại lệ, mỗi ngày phải theo tộc trưởng bộ lạc học chữ viết mới sáng tạo ra.
Những chữ viết này tuyệt đẹp, rộng rãi, ẩn chứa vô cùng ảo diệu, mỗi một chữ đều ẩn chứa chí lý, nguyên các kiểu chữ tạo thành từ ngữ, có hàm nghĩa lớn lao.
Tóm lại, Cổ Trần sáng tạo ra chữ viết, làm cho nguyên bộ lạc đều sôi trào.
- Ta là Nhân tộc, đội trời đạp đất, không ngừng vươn lên, vĩnh không khuất phục!Cổ Trần dạy mọi người từng chữ, tất cả học theo, các tộc nhân hăng hái học, thậm chí như đói như khát.
Hết cách, những kiểu chữ này quá đẹp, quá huyền ảo, cảm giác ẩn chứa đạo lý và trí tuệ vô cùng, khiến người ta học muốn ngừng mà không được.
Chọn học tập chữ viết đầu tiên cũng là dạy bảo các tộc nhân nhận rõ chủng tộc của mình, không ngừng rót vào một loại tư tưởng.
Để bọn họ biết, thân là Nhân tộc phải đội trời đạp đất, không ngừng vươn lên, vĩnh không khuất phục người khác, tương đương với tẩy não.
Dù sao không phải chuyện xấu, Cổ Trần cảm thấy tộc nhân bộ lạc phải được khai hóa, sáng suốt, mới có văn minh rực rỡ và tư tưởng khắc sâu, ý chí bất khuất.
- Ta phấn đấu vì Nhân tộc vươn lên!Cổ