Sưu!Dưới núi, một đạo hắc ảnh nhanh chóng bay nhảy, tốc độ rất nhanh.
Nhìn kỹ, có thể thấy là một con chuột toàn thân đen nhánh, hơn nữa, trên người nó không có lông tóc, mà là vảy đen.
Hắc Lân thử nhảy lên, nó đang chạy trốn, đột nhiên một cây Cốt mâu giáng xuống, ầm ầm cắm trước mặt nó, bùn đất nổ tung.
- Chit chít! Hắc Lân thử sợ hãi, trực tiếp bị khí lãng hất bay, lăn lộn rơi vào bụi cỏ.
- Một con chuột?Chỉ nghe âm thành kinh ngạc truyền tới, Cổ Trần rút Cốt mâu lên, kinh ngạc đánh giá Hắc Lân thử trong bụi cỏ.
Con chuột này, rất kỳ quái, hai mắt tinh hồng, bốc lên một cỗ linh quang, hiển nhiên có linh tính.
- Chít chít! Hắc Lân thử chít chít kêu, lộ ra vẻ bối rối.
Cổ Trần cầm Cốt mâu đi trước một bước, dọa cho Hắc Lân thử không ngừng lùi lại, vảy đen toàn thân cnũg dựng đứng lên.
- Ngươi nghe hiểu lời ta?Cổ Trần nhìn hắc thử, bỗng hỏi.
Hắc Lân thử nghe vậy liền run lên, ánh mắt lấp lóe.
Nhìn bộ dạng của nó, Cổ Trần khẽ nheo mắt, lòng thầm hiểu, đầu Hắc Lân thử này trí tuệ không thường, nghe hiểu được lời hắn.
- Nói đi, vì sao một mực đi theo bộ lạc của ta?Cổ Trần tiến tới, Cốt mâu chỉ thẳng Hắc Lân thử, phong mang lóe lên, sát khí khóa chặt hắc thử.
Hắc Lân thử thất kinh, không ngừng lùi lại, hết nhìn đông lại nhìn tây, muốn tìm cơ hội chạy.
- Tiểu chút chít, tốt nhất ngươi đừng manh động, ngươi chạy không thoát!Cổ Trần cười lạnh, khí huyết toàn thân bốc lên, cỏ cây bốn phía lập tức dạt xuống, khí tức cường đại áp thẳng Hắc Lân thử.
- Chít chít! Nó hoảng sợ kêu to, vậy mà dập đầu cầu xin tha thứ.
Nhìn bộ dạng này của nó, Cổ Trần cũng cực kinh ngạc, mặc dù hắn biết đầu Hắc Lân thử này có trí tuệ, nhưng vẫn ngạc nhiên vì nó nhân tính hóa như thế, Man Hoang thế giới này, tràn ngập vô số điều hắn không biết.
Hắc Lân thử không ngừng dập đầu, bộ dạng rất buồn cười, nhưng Cổ Trần vẫn vô cùng cảnh giác, lại có chút ngưng trọng, Hắc Lân thử này, vì sao giám thị bộ lạc của hắn?- Không nói?Ánh mắt Cổ Trần lóe lên hàn quang, hừ một tiếng, Cốt mâu đâm tới, tốc độ nhanh tới mức Hắc Lân thử không kịp phản ứng.
Phốc!Máu tươi bắn ra, Hắc Lân thử hét lớn, một chân bị đâm gãy, máu chảy ồ ạt.
Nó sợ hãi gục tại chỗ, thân hình run lẩy bẩy, ánh mắt nhìn Cổ Trần mang theo vẻ hoảng sợ cầu khẩn.
- Đừng giết ta! Nhìn Cổ Trần lại nâng mâu muốn đâm tới, Hắc Lân thử rốt cục hoảng sợ hét lớn.
Nó mở miệng nói tiếng người, trực tiếp hét lên, khiến Cổ Trần ngừng hành động đâm tới lại.
Hơi híp hai mắt, hỏi:- Nói, vì sao giám thị bộ tộc ta?- Ta, ta! Là! Hắc Lân thử rất hoảng sợ, nói cũng không lưu.
Nhưng lại nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí của Cổ Trần, lập tức mở miệng:- Là Lang vương đại nhân, Lang vương đại nhân sai ta đến.
Dưới hoảng sợ, rốt cục nói ra nguyên nhân.
- Lang vương?Cổ Trần híp hai mắt, hẳn là Ngân Nguyệt Lang vương kia.
Hắn nhìn chằm chằm Hắc Lân thử, hỏi:- Lang vương trong lời ngươi, là một đầu Lang vương toàn thân lông bạc, đỉnh đầu có giác?- Đúng đúng đúng, là Lang vương đại nhân.
Hắc Lân thử hoảng sợ gật đầu thừa nhận.
Nghe thế liền rõ, Cổ Trần lập tức lại sinh sát khí, quả nhiên là đầu Ngân Nguyệt Lang vương kia.
Độc xà núp trong bóng tối mới là nguy hiểm nhất.
Mặc dù các tộc nhân đều đã luyện Man Ngưu quyền, thu hoạch đều không nhỏ, nhưng trừ hắn ra, chưa ai có thể đối kháng được Ngân Nguyệt Lang vương.
- Xem ra, phải giải quyết nó!Cổ Trần lẩm bẩm, mắt lộ hung quang, dọa Hắc Lân thử một trận.
Một mực bị nhớ thương không phải chuyện tốt, Cổ Trần hắn muốn tuyệt hậu hoạn, bằng không hắn không thể an tâm rời bộ lạc làm việc riêng.
- Nói, Ngân Nguyệt Lang vương ở đâu?Hai mắt Cổ Trần mở lớn, hung quang áp tới Hắc Lân thử đang hoảng sợ.
Kẻ sau run sợ, nói:- Ta nói, ta nói, Lang vương đại nhân ở lang cốc.
- Lang cốc?Cổ Trần lặp lại, lại hỏi:- Lang cốc ở đâu? Cách nơi này