Chợt nghe một tiếng nổ trầm đục, đầu thanh niên Thạch tộc nổ tung, màu đỏ trắng rải đầy đất, cái xác không đầu phun máu ngã xuống.
Một chưởng miểu sát, nhẹ nhàng thoải mái.
Cổ Trần thoải mái như đập chết một con ruồi, không biết rằng cảnh đó dọa sững sờ thanh niên cùng tộc Mục, nghệch mặt ra đứng yên tại chỗ, đầu óc ù đặc.
Cường giả thanh niên Thạch tộc đuổi giết hắn đã chết, bị một thanh niên cùng tộc trông hiền lành vô hại trực tiếp một bàn tay đập chết.
- Tộc! Tộc huynh! Mục nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thanh niên Thạch tộc bị đập nát đầu, trong lòng có chút kinh dị run rẩy.
Đây là cường giả Đoán Cốt cảnh, chết trong tích tắc, hơi bị khủng bố.
Hứa cùng nhau trốn mà sao ngươi nhẹ nhàng một bàn tay đập chết đối phương, ít ra chừa chút mặt mũi cho ta với?Mục nhớ lại vừa rồi mình còn kêu Cổ Trần trốn đi, mặt hắn đỏ rần, xấu hổ vô cùng.
- Tốt, vấn đề giải quyết, ngươi hãy chữa vết thương của mình đi, coi chừng chết vì mất máu quá nhiều.
Cổ Trần có chút buồn cười nhìn Mục, chỉ vào vết thương còn đang chảy máu trên người đối phương.
- A, đúng đúng! Mục sực tỉnh lại, lập tức ngồi xếp bằng chữa thương.
Xem bộ dạng đó của Mục, Cổ Trần có chút bất đắc dĩ, không lẽ tên này không mang theo dược liệu? Ít nhất hãy ăn ít dược liệu rồi hãy chữa thương chứ?Lắc đầu, Cổ Trần tiến lên trực tiếp đánh mấy giọt linh huyết vào người đối phương, trợ giúp Mục nhanh chóng chữa trị tình trạng vết thương.
Mục đang khôi phục bỗng nhiên cảm giác một luồng năng lượng khổng lồ tràn vào, tâm thần chấn động, lập tức biết là Cổ Trần đang trợ giúp hắn, trong lòng cảm động cực kỳ.
Nhìn Mục chữa thương, Cổ Trần xoay người đi tới gần thanh niên Thạch tộc đã chết, tháo một chiếc thạch giới trên tay đối phương.
Ý niệm quét qua, xóa ấn ký để lại trên đó, Cổ Trần trực tiếp mở thạch nhẫn tra xét.
Không gian trong thạch nhẫn này không quá lớn, đồ vật cũng không nhiều, đều là một số thứ bình thường, rõ là người nghèo, khiến Cổ Trần hơi bất mãn.
Chọn lựa một hồi, Cổ Trần lấy một số dược liệu, tài liệu cần dùng, số khác giữ lại, chờ khi về thì giao cho bộ lạc làm vật tư phát triển.
Không lâu sau, tình trạng vết thương của Mục đã khôi phục bảy, tám phần, chậm rãi mở hai mắt ra, vừa vặn trông thấy Cổ Trần đang quan sát mình, mắt hắn lộ tia cảm kích.
Mục đứng lên, cung kính cúi đầu, tràn đầy thành khẩn cùng nghiêm túc:- Đa tạ ơn cứu mạng của tộc huynh.
Cổ Trần nhẹ gật đầu, nói:- Không cần cảm ơn, ta tình cờ gặp phải, mà đã đụng phải thì thuận tay giải quyết, dù sao cùng là Nhân tộc.
- Đúng rồi, ngươi vừa mới nói cuộc đại thanh tẩy là thế nào?Cổ Trần rất quan tâm điều này.
Mục nghe vậy thì biểu cảm nghiêm túc, tuy rất ngạc nhiên tại sao Cổ Trần không biết, nhưng không có chần chờ, giải thích cặn kẽ.
- Cuộc đại