Trong sơn động tối tăm, dưới ánh lửa có thể thấy một lão nhân.
Hắn là lão Vu Chúc của bộ lạc, trên người lão Vu Chúc mặc áo da thú, nằm trên một cái chiếu cỏ, toàn thân nhuốm máu, trước ngực có thể nhìn thấy ba vết thương lớn, sâu tới tận xương, tựa như là móng vuốt chém qua.
- Lão Vu Chúc, ngài sao rồi?Cổ Trần ngưng trọng tiến tới xem xét, phát giác lão Vu Chúc đã hấp hối.
- Tộc trưởng, ngài đã đến! Lão Vu Chúc chậm rãi mở đôi mắt đục ngầu.
Nhìn thấy hắn tỉnh lại, Cổ Trần trầm giọng nói:- Lão Vu Chúc, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra, là ai khiến ngươi bị thương thành như vậy?- Là! Phốc! Lão Vu Chúc vừa muốn nói chuyện, lại phun ra một ngụm máu.
Sắc mặt hắn trắng bệch, tay gắt gao nắm lấy tay Cổ Trần, hai mắt đục ngầu bỗng lóe lên một đạo quang mang, sắc mặt trở nên hồng hào, tựa như hồi quang phản chiếu.
- Tộc trưởng, ta thực xin lỗi bộ lạc cùng tộc nhân!Lão Vu Chúc bi thiết nói:- Tế Thần, là Tế Thần nổi giận, nó đột nhiên triệu kiến ta đòi hai mươi tộc nhân trẻ tuổi, ta không đồng ý, nên trực tiếp bị nó đánh thành như vậy.
- Ta thật có lỗi với bộ lạc! Mặt lão Vu Chúc đầy máu cùng nước mắt, miệng lại phun máu tươi, kém chút không thở nổi.
Cổ Trần vội trấn an, nói:- Lão Vu Chúc ngươi cứ nghỉ ngơi một chút, chờ ngươi khỏe rồi lại nói cho ta biết Tế Thần rốt cục là thứ gì, vì sao muốn chúng ta hiến tế tộc nhân cho nó?- Không, ta không có thời gian, nếu không nói, sẽ không còn cơ hội!Sắc mặt lão Vu Chúc đầu phấn khởi, tinh quang lấp lóe, nhưng Cổ Trần lại hiểu, đây là hồi quang phản chiếu, nói rõ sau lúc này, lão chắc chắn phải chết.
- Tế Thần, nó rất cường đại, bộ lạc chúng ta tựa như dê bò bị nó nuôi nhốt, chúng ta không thể phản kháng, bởi chúng ta không có sức mạnh.
Lão thở dốc nói:- Chính vì vậy, mỗi năm chúng ta đều phải dâng tộc nhân mình cho nó ăn, chúng ta vô năng a.
Lão đầy bi thương, nắm chặt tay Cổ Trần, gằn từng chữ:- Tộc trưởng, ta phát hiện một bí mật của tên Tế Thần này, nó đang bị trọng thương, vì vậy mới đột nhiên đòi tế phẩm.
- Ta đã sắp chết, cả đời chỉ hối hận không thể giúp bộ lạc thoát khỏi ách nô lộ, những tộc nhân bị chúng ta đưa đi thực thê thảm, chúng ta có tội, thẹn với bộ lạc cùng tộc nhân.
Nói đến đây, lão Vu Chúc trừng mắt một cái, cắn răng nói:- Tộc trưởng, trước khi chết, ta sẽ đem một thân lực lượng truyền cho ngài, hy vọng ngài có thể dẫn dắt bộ lạc thoát khỏi nô dịch, giành lấy tự do.
- Chúng ta, không làm đồ ăn, không làm nô lệ!Lão Vu Chúc nói xong, không đợi Cổ Trần kịp phản ứng, trực tiếp đặt một tay lên đỉnh đầu hắn.
- Lão Vu Chúc, ngươi! Cổ Trần kinh hô, đang muốn nói gì đó, kết quả lại đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng từ đỉnh đầu truyền vào cơ thể, khiến hắn ngây người tại chỗ.
Ông!Chỉ thấy toàn thân lão Vu Chúc bốc lên huyết quang quỷ dị, trên mặt hiện lên một ấn ký kỳ quái, lộ ra khí tức cường đại.
Cổ Trần chấn kinh, đáng tiếc đã không lo được chuyện này, bởi hắn cảm nhận được một cỗ cự lực từ tay lão Vu Chúc truyền tới, trực tiếp nhập vào cơ thể hắn.
- Lão Vu Chúc, đây là cái gì?Cổ Trần khẽ kinh hãi, chỉ cảm thấy toàn thân đau như muốn nứt.
Cỗ năng lượng kia tới từ thân thể lão Vu Chúc, lão đem một thân lực lượng truyền vào cơ thể Cổ Trần, trước khi chết truyền lại toàn bộ.
- Tộc trưởng, đây là nguyên căn sức mạnh của Tế Thần mà ta phát hiện được, Thần Văn.
- Ta phát hiện, lấy huyết khí bản thân, ngưng tụ ra Thần Văn, nhờ đó mà thu được lực lượng cường đại, đây chính là thứ duy nhất có thể chống lại lực lượng của thần.
Hai mắt lão Vu Chúc lại ánh lên, nói:- Tế Thần, không phải bất khả chiến bại, hơn nữa hiện nó bị thương, đây là cơ hội duy