Cổ Trần vừa nói vừa giao một cái nhẫn trữ vật cho La Hải, nơi này gioa cho hắn quản lý, về phần quân đoàn, đã có Đại Sơn đến thống lĩnh.
- Nhớ quan tâm bồi dưỡng thế hệ trẻ, ta tin tưởng có đầy đủ tài nguyên, nhất định bộ lạc chúng ta sẽ có thể sinh ra vô số thiên tài nhân kiệt.
- Không có thiên tài, thì bồi dưỡng thiên tài, không có nhân kiệt, vậy thì để các tộc nhân ở trên chiến trường giết ra uy danh hiển hách, thành tựu nhân kiệt một phương.
- Đã không có người bảo hộ chúng ta, vậy thì dựa vào chính mình.
Mỗi câu mỗi chữ Cổ Trần nói, đều không ngừng nhắc nhở La Hải, Cổ Trần rất coi trọng toà cứ điểm này của bộ lạc, vì tương lai nó sẽ là một cái tiền đồn để hắn thăm dò tài nguyên của Vô Tận Hải.
Làm xong, tương lai có thể bước vào Vô Tận Hải thu hoạch vô số tài nguyên.
La Hải nghe được cảm xúc bành trướng, nhiệt huyết sôi trào.
Không khỏi không cảm khái, vị Cổ Trần tộc trưởng này nói chuyện thật là quá động lòng người, dăm ba câu đã có thể kích thích máu huyết sôi trào, hận không thể lập tức xách đao lên chiến trường.
Có lẽ cái này là mị lực nhân cách của hắn.
Cổ Trần sắp xếp thỏa đáng, gọi Đại Sơn tới, cẩn thận dặn dò một phen sau đó mới đạp lên Phi Long rời khỏi toà phân bộ bên bờ biển này.
Nơi này đã đổi thành Hoang Cổ bộ lạc, Sơn Hải thành.
Tương lai, Cổ Trần dự định xây một tòa Thanh Đồng thành trì ở chỗ này, cùng bộ lạc hô ứng lẫn nhau, Sơn Hải thành là trạm dừng thứ nhất để bộ lạc ra biển.
- Ta gọi là La Hải, còn chưa thỉnh giáo.
Lúc này, La Hải đi tới, khiêm tốn chắp tay với Đại Sơn.
Đại Sơn gãi gãi đầu, bỏ mặt nạ Thanh Đồng ra, cười ngây ngô nói:- Ta gọi Đại Sơn, tộc trưởng lấy họ cho ta, ta gọi là Cổ Đại Sơn.
- Đại Sơn huynh đệ, sau khi sắp xếp xong sự tình tới nhà của ta, ta có ủ chế được Hải Long Huyết Tửu, chúng ta uống một phen được chứ?La Hải chân thành mời nói.
Cổ Đại Sơn nghĩ nghĩ, đáp ứng nói:- Được, chỉ lần này thôi, tộc trưởng nói bình thường ở trong quân đoàn không thể uống rượu.
- Ha ha ha, không có việc gì, chỉ lần này thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.
Hai mắt La Hải sáng lên, lập tức ôm lấy bả vai Đại Sơn cùng đi xuống tường thành.
Hắn vừa đi vừa cười hỏi:- Đại Sơn huynh đệ, ngươi có gia đình chưa?- Chưa, chưa có, tộc trưởng bảo ta mau chóng tìm một cô vợ sinh mười đứa bé.
Cổ Đại Sơn ngượng ngùng cười nói, tính cách trầm ổn, nồng hậu.
Nghe lời này, hai mắt La Hải sáng lên, cười nói:- Đúng dịp ta có một người em gái, năm nay mười tám, xinh đẹp như hoa, ngươi xem, không bằng làm em rể của ta được không?- Cái gì?Cổ Đại Sơn ngơ ngác, đi theo La Hải đến nhà hắn.
Thật ra, trong lòng La Hải vốn muốn đưa muội muội mình cho vị tộc trưởng trẻ tuổi Cổ