Đối mặt với hai Niết Bàn Vương giả, vẫn có thể khiêu khích kích thích Hoàng Kim Vương, sợ chết không đủ nhanh sao?- Tiểu tử, bản vương sẽ cho ngươi biết uy nghiêm của Vương giả không cho phép kẻ khác khinh nhờn.
Hoàng Kim Vương gằn lên từng câu từng chữ, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Cổ Trần khinh thường:- Đến một thì giết một, đến một đôi thì giết cả hai, không có gì khác nhau cả, ngươi vội vã muốn đi xuống đó trước để gặp con trai ngươi sao?- Hỗn trướng!Hoàng Kim Vương bị chọc giận, không nói hai lời lập tức giơ tay đánh ra một chưởng.
Một tiếng nổ vang lên, kim quang đầy trời hội tụ lại, hóa thành một bàn tay khổng lồ màu vàng hung hăng đè xuống, hư không như sắp sụp đổ, khiến mọi người sợ hãi.
Đối mặt với một kích lúc nổi giận của Hoàng Kim Vương, nhìn Cổ Trần giống như không thèm để ý, thật ra trong lòng hắn đã cảnh giác đến cực hạn, lực lượng trên người đã tích súc đến đỉnh điểm từ lâu rồi.
- Chém!Cổ Trần gian xảo hét lên một tiếng, Thanh Đồng Thạch Kiếm trong tay được rút ra khỏi vỏ, bổ ra một đạo kiếm mang kinh thiên động địa, từ trên chém xuống dưới.
Kiếm mang sáng rực bổ vào bàn tay khổng màu vàng kia.
Keng keng!Sau đó một tiếng va chạm cực mạnh truyền đến, bàn tay khổng lồ màu vàng nứt ra chia thành hai nửa, vượt qua hai bên người Cổ Trần gào thét đánh xuống mặt đất.
Nột tiếng ầm vang lên, mặt đất bên dưới nổ tung, vô số Thú nhân bị giết chết ngay tại chỗ, trong nháy mắt bị giết mấy nghìn Thú nhân, hai mắt Mông Liệt trợn trừng lên, khí tức bạo ngược sôi trào.
- Kim Dương, ngươi muốn chết sao?Mông Liệt vô cùng tức giận.
- Ngươi đến giúp đỡ hay là tới để giết thủ hạ, tộc nhân của ta?- Xin lỗi, không nắm giữ tốt lực đạo.
Sắc mặt Kim Dương vẫn lạnh lùng, tuy miệng nói xin lỗi, nhưng vẻ mặt không có chút áy náy nào, ngược lại còn lạnh lùng khiến người ta run sợ.
- Các ngươi, cùng lên đi!Cổ Trần cầm kiếm đứng giữa không trung, dáng người ngạo nghễ đứng ở đó, giọng nói truyền ra, khiến vô số Thú nhân kinh hãi sợ mất mật, trước đã hoảng sợ nay lại càng hoảng sợ hơn.
Hắn này, điên rồi có phải không?Hắn lại muốn một chọi hai, một mình chiến với hai Niết Bàn Vương giả, đúng là ngông cuồng không biên giới.
- Cuồng vọng!Mông Liệt giận dữ, thân là Vương giả, sao hắn ó thể liên thủ với một Vương giả khác cùng nhau đối phó với một tên nhóc Chiến Thể đại thành của Nhân tộc?Nếu như truyền đi, hắn làm gì còn mặt mũi nào nữa, đường đường là Niết Bàn Vương giả lại phải liên hợp lại đánh giết một tên nhóc Chiến Thể cảnh, sẽ khiến người ta cười đến rụng răng.
Thân là Thú nhân Vương, Mông Liệt vẫn cần giữ thể diện.
- Nhóc con, ngươi muốn chết.
Hai mắt Kim Dương sáng rực, giống như hai mặt trời nhỏ sáng chói mắt người khác.
Khóe miệng Cổ Trần khẽ nở nụ cười mỉa mai, tay cầm Thanh Đồng Thạch Kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng về phía