Nếu không, chỉ cần có ý thức, không chủng tộc nào lại cam tâm tình nguyện bị nô dịch, sớm muộn gì cũng sẽ mang đến cho kẻ nô dịch phiền phức và tai họa vô cùng vô tận.
Mặc dù nếu thu phục Thú nhân sẽ có thêm một phần lực lượng không tệ, nhưng ai có thể bảo đảm, trong tương lai Thú nhân sẽ không làm phản?Cho dù Cổ Trần có thể dùng bí thuật Linh Hồn Tịnh Hóa để xóa sạch trí nhớ của tất cả bọn chúng, sẽ không cần lo lắng đến các loại vấn đề phản nghịch này kia.
Nhưng tương lai thì sao, đám Thú nhân này sẽ sinh sản đời sau, chẳng lẽ lúc ấy hắn lại phải tiếp tục xóa sạch linh hồn ký ức của bọn chúng, lại phải quán thâu trí nhớ trung thành một lần nữa?Nếu là mấy trăm ngàn người hắn có thể làm được, nhưng mà mấy trăm vạn, thậm chí mấy chục triệu thậm chí nhiều hơn nữa, Cổ Trần cũng không đủ tinh lực để làm chuyện kiểu này.
Đã không thần phục, vậy thì trực tiếp giết sạch, Thú nhân không phục thì giết, chỉ cần giết tới khi bọn chúng suy sụp, sợ hãi, e ngại, nghe thấy tên Nhân tộc lập tức run rẩy.
- Gào! Thú Thần vinh diệu!Có Thú nhân gào thét, thân thể bị một cây Thanh Đồng Chiến Thương xuyên qua, ghim trên mặt đất.
- Ma quỷ, ma quỷ đã trở lại.
Có lão Thú nhân điên cuồng rống to, giống như tên điển, khuôn mặt dữ tợn hoảng sợ gào thét nhìn rất kinh khủng.
Ngay lập tức một ánh đao lướt qua, một tiếng “Phốc” vang lên, đầu của lão Thú nhân kia đã bay lên không trung văng ra xa, hai mắt trợn ngược, chết không nhắm mắt.
- Ta nguyền rủa các ngươi, đồ ma quỷ, chết không yên lành.
- Nhân tộc, là ma quỷ! - A! Lúc này trên chiến trường rất nhiều Thú nhân kêu thảm, trước khi chết cả đám còn phát ra lời nguyền rủa, oán niệm xông thẳng lên trời, hội tụ trên không trung, mây đen cuồn cuộn, huyết sát ngưng tụ mãi không tan.
Ở hiện trường Thú nhân kêu thảm không dứt, oán khí, không cam lòng, thù hận… Tâm trạng, sát khí, sát ý xen lẫn nhau, tạo thành một tình cảnh đáng sợ.
Cuộc chiến kéo dài một ngày một đêm, mấy chục vạn đại quân chém giết Thú nhân, chém giết khiến sào huyệt Thú nhân máu chảy thành sông, núi thây biển máu, mùi tanh phiêu tán hơn trăm dặm.
Khi đám Thú nhân trong hang ổ đã bị giết sạch, đám người Hắc Thổ, Man Phi, Ngưu Lực, Long Uyên mới cứu ra được một đám người xanh xao vàng vọt ở nơi này.
Bọn họ đều là Nhân tộc, là nô lệ bị Thú nhân nuôi nhốt nô dịch.
Số nô lệ Nhân tộc được cứu ra ở nơi này vô cùng nhiều, đoán sơ qua ít nhất cũng phải đến hai mươi mấy vạn người, đây là con số khổng lồ cỡ nào.
Những người bị chết, bị Thú nhân ăn thịt, bị giết càng nhiều vô số kể, nhìn thấy mà giật mình, khiến tất cả các chiến sĩ tham dự cuộc chiến