Lúc xảy ra đại chiến, chỉ cần xuất thế nhất định sẽ tạo ra gió tanh mưa máu, giết hại vô số dị tộc, tương lai của bọn họ đã được định trước, chỉ có thể trưởng thành trong chém giết.
Những chiếc Thanh Đồng chiến thuyền này, mỗi chiếc đều có ấn ký linh hồn của hắn, chỉ cần dùng ý niệm là có thể thao túng, cho nên hắn không cần ở lại nơi này.
Sau đó Cổ Trần còn cải tạo lại địa cung một phen, mở rộng địa cung, đặt hai mươi chiếc Thanh Đồng chiến thuyền kinh khủng ở trong đó, rồi mới ra ngoài.
Một khi có chiến sự xảy ra, Cổ Trần chỉ cần dùng ý niệm kêu gọi, hai trăm ngàn Thanh Đồng bất tử binh nhân lập tức sẽ vào trong chiến hạm, trực tiếp lao tới chiến trường giết địch.
Bận rộn rất lâu cuối cùng mới làm xong mọi việc, Cổ Trần nhẹ nhàng ra khỏi địa cung, đóng cửa Thanh Đồng lại, rời khỏi nơi này.
Để lại hai trăm ngàn Thanh Đồng bất tử binh nhân sống ở trong cung điện dưới lòng đất tối tăm không thấy ánh mặt trời, hấp thu sát khí vô biên để tự nuôi dưỡng mình.
Dùng Sát khí, Oán khí, Tử khí làm chất dinh dưỡng để bồi dưỡng ra Bất tử quân đoàn, chi quân đoàn này đã được định trước sẽ trở thành Hung Binh chỉ biết chém giết, khiến người ta sợ hãi.
Rời khỏi địa cung, trước tiên hắn đi thẳng về Thanh Đồng điện, đúng lúc ấy hắn nhìn thấy Hắc Thổ đã bàn giao xong quay về, hắn này đã bàn giao cho Ngưu Lực.
Trước đó Ngưu Lực từng trấn thủ Huyền Điểu bộ lạc, hiện giờ là Huyền Điểu thành.
Chỗ đó trước kia là Huyền Điểu bộ lạc, toàn bộ tộc nhân của bộ lạc bị tách ra, đem một phần tộc nhân di chuyển đến bổ sung nhân khẩu cho Huyền Điểu thành.
Còn Ngưu Lực thì trở thành thành chủ đầu tiên của Huyền Điểu thành, thống lĩnh năm vạn chiến sĩ tinh nhuệ, một vạn Lang kỵ, một vạn Giao Mã kỵ binh tọa trấn ở nơi đó.
Ở gần đó còn có một mỏ quặng, nhân tiện có thể trấn thủ nơi đó, khai thác khoáng thạch.
Trước mắt, trong tay Cổ Trần đã có được bốn tòa thành lớn là Hoang Cổ thành, Sơn Hải thành, Long Ngao thành, Huyền Điểu thành.
Trong Sơn Hải thành có một trăm mười lăm vạn nhân khẩu, Long Ngao thành một trăm lẻ ba vạn nhân khẩu, Huyền Điểu thành vừa được chuyển đến thêm năm trăm ngàn, tổng cộng có một trăm mười sáu vạn nhân khẩu.
Còn trong tổ địa của bộ lạc, chỗ đó có tám trăm ngàn nhân khẩu, còn một chi quân đoàn tinh nhuệ trú đóng ở đó, lúc nào cũng có thể thay quân trở về.
Hoang Cổ thành là thành chủ của bộ lạc, nơi này đã thu nhận tổng cộng năm trăm năm mươi vạn nhân khẩu ở chỗ này, đây là nhân số lưu lại sau khi phân tán ra khắp các nơi khác.
Trong khoảng thời gian này, có vô số Nhân tộc chạy nạn từ trong Bách Man sơn ra ngoài, tụ tập lại, gia nhập Hoang Cổ bộ lạc, làm gia tăng số lượng nhân