Hải Long Vương gào thét một tiếng, nghịch lân giữa mi tâm sáng lên, phát ra một tia sáng đánh về phía mi tâm Cổ Trần.
Đó là một cái chuông nhỏ màu xanh lam, bên trên có một vết nứt, là dấu vết trước kia bị một mũi tên của hắn bắn nứt.
- Ngây thơ!Cổ Trần lạnh lùng hừ một tiếng, mi tâm cũng phát ra một tia sáng.
Sau đó một tiếng leng keng vang lên, một quyển Thanh Đồng chi thư đứng chắn trước mặt, từng văn tự lóe sáng, bao vây giam giữ cái chuông nhỏ kia.
Khuôn mặt Hải Long Vương đầy vẻ kinh hãi, cảm thấy không có cách nào khống chế được cái chuông nhỏ của mình nữa, ngay cả thu về cũng không được, trong lòng không nhịn được trầm xuống.
- Thu!Cổ Trần khẽ hô một tiếng, Thanh Đồng chi thư bao bọc lấy quả chuông nhỏ kia trực tiếp hóa thành tia sáng bay vào trong mi tâm tử phủ, sau đó bị ném vào cho hắc động trấn áp.
Nhìn Hải Long Vương mặt mũi tái nhợt trước mắt, Cổ Trần cười nói:- Ngươi còn bản lãnh gì, mau xuất ra đi, nếu không ngươi sẽ không còn cơ hội để xuất ra nữa đâu.
- Thằng nhóc Nhân tộc, ngươi… Ngươi sẽ phải hối hận.
Hai mắt Hải Long Vương đầy tơ máu, một hàng máu và nước mắt chảy ra, lỗ chân lông trên người bỗng nhiên tràn ra một dòng máu tươi đặc sệt.
Cảnh tượng này khiến Cổ Trần kinh ngạc, hắn này muốn làm gì vậy? Tự bạo, hay là! Không đợi hắn kịp nghĩ cho rõ ràng, đã trông thấy trên người Hải Long Vương phát ra vô số tia sáng đỏ như máu, khuôn mặt trở nên dữ tợn, trực tiếp hóa thành một con Hải Long kinh khủng.
- Gào!Một tiếng long ngâm truyền đến, một con Giao Long màu vàng kim bay vòng quanh trên không trung, đầu rồng dữ tợn, hai cái sừng màu vàng kim chĩa thẳng lên trời.
Thân thể hắn dài đến một nghìn năm trăm thước, che kín bầu trời, dáng vẻ giương nanh múa vuốt đầy áp bách cường đại, một cỗ long uy ngập tràn khắp nơi.
- Con kiến hôi Nhân tộc kia, bản Vương nuốt ngươi.
Con Kim Giao kia giận dữ hét lên một tiếng, há mồm lao thẳng về phía Cổ Trần, muốn cắn nuốt hắn.
Hải Long Vương hóa thành bản thể Giao Long, là một con Kim Giao bốn vuốt, cái miệng đầy răng nanh há ra, mùi tanh đập vào mặt, khiến người ta buồn nôn.
Cổ Trần chán ghét nói:- Nặng mùi quá, đã bao nhiêu năm rồi ngươi không đánh răng hả? Đúng là buồn nôn, vẫn nên nhanh chóng chui vào dược dỉnh chết đi còn hơn.
Kim Giao nghe xong lập tức giận đến mức thiếu chút nữa thổ huyết, vậy mà dám nói nó miệng thối, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
- Gào!Nó rít lên một tiếng, gia tốc lao xuống.
- Trấn!Một tiếng hô lạnh lùng vang lên, kết quả nó đã bị Thanh Đồng ấn tỷ hung hăng trấn áp xuống dưới, đập thẳng vào đầu Kim Giao, sừng rồng thiếu chút nữa thì đứt gãy.
- A! Kim Giao kêu gào thảm thiết, bị Thanh Đồng ấn tỷ hung hăng áp trên