Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 695


trước sau



Vù!Sau khi cất miếng Thần Ngọc kia cẩn thần, Cổ Trần xông thẳng vào trong nội điện, chỗ đó có một cỗ khí tức kỳ dị, và cả một luồng thần uy nồng đậm phát ra.

Vừa mới đi vào nội điện, một cỗ uy áp khổng lồ ập vào mặt, Cổ Trần thiếu chút nữa không đứng vững được, sắc mặt đầy kinh ngạc quan sát khung cảnh trong nội điện trước mặt.

Mắt hắn nhìn thấy trong tòa đại điện cũ nát này có từng cây cột dựng đứng, trên bức tường trong Thần Điện có khắc rất nhiều bức họa cổ xưa.

Đáng tiếc, trên đó có một cỗ Thần lực mơ hồ ngăn cản, không có cách nào nhìn thấy được hình dáng chân chính.

Những thứ này đều không phải thứ khiến Cổ Trần để ý, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào một cái bệ đá kỳ quái trong nội điện, trên đó chỉ có một vật duy nhất.


Trên bệ đá có một món đồ, đang yên lặng trôi nổi trên không trung cách bệ đá ba tấc, tỏa ra ánh sáng mơ hồ.

Đó là một quyển sách bằng ngọc, toàn thân trong suốt sáng long lanh, thần quang lấp lánh, được chế tạo từ chất liệu giống với miếng Thần Ngọc vừa rồi hắn lấy được.

- Thần Thư?Hai mắt Cổ Trần sáng lên.

Ánh mắt nóng bỏng nhìn quyển Thần Ngọc thư tịch trước mặt, bên trong sẽ ghi lại điều gì nhỉ? Chẳng lẽ là Thần thuật sao?Vù!Hắn lắc người một cái, đi đến bên cạnh bàn đá, cảnh giác quan sát quyển Ngọc thư trước mặt, nhìn bề ngoài quyển sách này chỉ có ba trang.

Cổ Trần cảm thấy bên ngoài quyển Thần Thư này có một tầng cấm chế bảo vệ, ngón tay hắn vừa khẽ chạm vào, lập tức bị một vầng sáng xuất hiện ngăn cản lại.

Quả nhiên là có cấm chế, nhưng điều này không làm khó được Cổ Trần, tay hắn lập tức xuất hiên vô số lôi đình Thiên Phạt lít nha lít nhít, không ngừng xâm nhập vào bên trong từng chút một.

Xì xì! Từng tia sét đan xen lẫn nhau, không ngừng công kích vầng sáng kia, phá tan cấm chế từng chút một, thăm dò bên trong, sau đó dùng tay bắt lấy quyển Ngọc thư mang ra ngoài.

Ù ù! Trong tay xuyên đến tiếng rung động ù ù, quyển Thần Ngọc thư này vậy mà lại đang rung lên, phát ra thần quang mông lung giống như muốn chạy trốn.

- Đã rơi vào tay ta còn muốn chạy sao?Cổ Trần lạnh lùng hừ một tiếng, lực lượng cường đại tuôn ra, từng tia lực lượng Thiên Phạt bao vây lấy quyển Thần Ngọc thư.


Rất nhanh, Thần Ngọc thư đã bị từng đạo từng đạo Thiên Phạt bao phủ, dần dần bình tĩnh lại.

Cổ Trần tò mò quan sát quyển Thần Thư này, hắn rất muốn biết rốt cuộc bên trong có chứa bí mật gì, nhưng mà bây giờ không phải là lúc kiểm tra.

Hắn thu Thần Thư vào trong thức hải của mình, trực tiếp trấn áp, ngay cả miếng Thần Ngọc lấy được trước đó cũng bị trấn áp trong một cái hắc động.

Làm xong những việc này, Cổ Trần mới nhấc chân bước vào bên trong

cánh cửa đại điện, chỗ đó có khí tức mông lung đang cuộn trào, không rõ bên trong đó có thứ gì nhỉ?Phù! Xuyên qua cánh cửa đầy sương mù, trong chớp mắt Cổ Trần đã biến mất không thấy đâu nữa.

Sương mù mịt mờ lan tràn, tầm nhìn không đến năm thước, có một cỗ lực lượng thần bí đang hạn chế không cho linh hồn ý thức dò xét hoàn cảnh bên trong, không cách nào cảm nhận được hoàn cảnh ở nơi này.

Vừa bước vào, Cổ Trần không nhịn được bắt đầu cảnh giác, hắn chỉ có thể nhìn thấy khung cảnh trong phạm vi năm thước, bốn phía xung quanh đều bị bao phủ trong sương mù mờ mịt.

Ở chỗ này, có một luồng khí tức kỳ lạ, khiến ý niệm không thể nào tìm hiểu ra được, lại còn ngăn cản tầm mắt, cho nên không có cách nào biết được tình hình cụ thể.

Hắn cảm nhận được có một khí tức khác tràn ngập trong sương mù, khiến lòng người lo lắng không yên.

Xì xì! Trên người Cổ Trần được bao phủ bởi từng đạo từng đạo Thiên Phạt, cẩn thận từng li từng tí bước từng bước một vào trong sương mù, tìm kiếm đường ra.


Nhưng đi rất lâu rồi vẫn không thấy điểm cuối, vẫn chỉ là thế giới sương mù mờ mịt, giống như vô bờ bến, khiến người ta bực bội không yên.

Phù!Đột nhiên, một cái bóng màu đen lóe lên một cái rồi biến mất, khiến Cổ Trần giật mình cả người lạnh lẽo, Thiên Phạt bao phủ toàn thân đột nhiên bị thứ gì đó chạm vào, phát ra tiếng kêu rầm rì.

Một làn khói đen phiêu tán trong không khí, khiến sắc mặt hắn thay đổi, vừa rồi có thứ gì đó chạm vào hắn, vậy mà hắn lại không phát hiện ra.

- Vừa rồi là cái gì?Cổ Trần nhíu chặt mày lại, đứng yên tại chỗ suy nghĩ.

Vừa rồi có cái bóng màu đen lóe lên một cái rồi biến mất, hình như nó muốn chạm vào cơ thể hắn, kết quả lại bị từng đạo lôi đình Thiên Phạt bao phủ toàn thân công kích, kinh sợ lui lại.

Cái bóng màu đen kia, mang theo một loại khí tức tà ác, chạm vào Thiên Phạt lập tức bị công kích cho nên sợ hãi chạy mất, nếu không Cổ Trần vẫn chưa thể phát hiện ra được.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện