Còn về Thần Thi, vẫn nên bớt tiếp xúc thì tốt hơn, không ai nói chắc được nó có thể giả chết sau đó vùng dậy hay không?- Thu một chút Thần huyết cũng không quá đáng nhỉ?Cổ Trần nhìn về phía bộ Thần Thi ngồi ngay ngắn trên Thần tọa không nhúc nhích kia, há miệng lầm bầm một câu, nói xong thì hắn ném một chiếc Thanh Đồng đại đỉnh ra ngoài.
Vù!Thanh Đổng đỉnh rung lên, miệng đỉnh mở ra, nhắm thẳng về phía Huyết trì trực tiếp cắn nuốt, lực hút cực lớn phát ra, một luồng Thần huyết lập tức bay vào trong đỉnh.
Sắc mặt Cổ Trần bỗng thay đổi, bởi vì quá trình thu Thần huyết này không mấy thuận lợi, đám Thần huyết này nặng quá đi mất, chỉ một tia Thần huyết thôi vậy mà lại nặng như một ngọn núi.
Nhưng hắn không thể không tăng thêm lực hút, càng ngày càng hút được nhiều Thần huyết vào trong đỉnh hơn, cố hết sức thu lấy Thần huyết ở nơi này.
Hắn không muốn đụng vào bộ Thần Thi kia, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn chỉ muốn lấy được Thần huyết trong cái Huyết trì trước mắt mà thôi.
Oành!Đột nhiên, bộ Thần Thi trên Thần họa bỗng mở mắt ra, hai tia thần mang xé rách hư không lao đến công kích, khiến Cổ Trần giật mình một cái, lông tơ dựng đứng cả lên.
Nguy hiểm!Giả chết, trong đầu Cổ Trần thoáng hiện lên một ý nghĩ.
Thi thể vùng dậy!Lông tơ trên người Cổ Trần dựng đứng cả lên, mặt đầy vẻ kinh dị, nhìn về phía Thần Tọa, vậy mà lúc này Thần Thi lại đang mở mắt.
Hai tia thần quang kinh khủng kia công kích quá nhanh, thậm chí nhanh đến mức Cổ Trần không có cách nào phản ứng kịp, giống như thân thể, thậm chí cả ý thức của hắn đều không thể động đậy.
Leng keng!Sau đó một tiếng vang rất lớn phát ra, thân thể Cổ Trần chấn động, sắc mặt trắng bệch, từng tiếng nổ truyền đến từ trong Tử Phủ, thiếu chút nữa đã khiến hắn sụp đổ.
May mà Thanh Đồng chi thư đã kích hoạt ba nghìn văn tự từ trước, vẫn luôn che chắn bảo vệ thân thể và cả Tử Phủ, mới không bị đả kích nghiêm trọng.
Phụt!Nhưng Cổ Trần vẫn phun ra một ngụm máu tươi, vẫn bị thương, chỉ hai tia thần mang thôi, vậy mà đã khiến hắn trọng thương khủng bố như vậy.
- Thần Thi còn sống sao?Cổ Trần kinh hãi, âm thầm lo lắng, cảm giác toàn thân cứng đờ, vậy mà không có cách nào nhúc nhích được.
Bộ Thần Thi kia, hai mắt sáng rực tỏa ra thần quang, đang nhìn qua khí tức mờ mịt theo dõi Cổ Trần đứng trước Huyết trì bên dưới, không hề chớp mắt.
Bầu không khí lập tức vô cùng áp lực, thần uy cuồn cuộn phát ra từ trong Thần thi, tạo thành từng làn sóng tràn ra khắp Thần Điện, tạo nên cơn chấn động to lớn.
- Thời Gian Tĩnh Chỉ!- Hỗn Độn Bát Cấm, phong!Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, linh hồn Cổ Trần chấn