Cổ Trần hé mắt nhìn, thần quang cũng từ từ tan biến để lộ tấm Thần Ngọc, hình dáng của Thần Ngọc cổ kia đã biến đổi khá nhiều, trên mặt ngọc cũng xuất hiện những đường nét kỳ quái, toát ra lạ thường.
- Thần vân?Cổ Trần kinh ngạc lẩm bẩm.
Cổ Trần nhẹ nhàng sờ ngón tay lên Thần Ngọc, trong cơ thể liền cảm thấy có một nguồn năng lượng cổ quái tràn vào cơ thể khiến thân thể hắn như được rột rửa, thoải mái vô cùng.
- Rốt cuộc trong Thần ngọc ẩn chứa cái gì?Cổ Trần cả kinh, một luồng suy nghĩ chạy qua não.
Không ngờ lần thử nghiệm này suôn sẻ đến vậy, xem chừng hắn đã phá bỏ được cấm chế và tiến vào Thần Ngọc một cách dễ dàng.
Ong lên một tiếng, Thần Ngọc lại phát sáng, bắt đầu run lên.
Khi Cổ Trần tiến vào Thần Ngọc, một thứ khí thế ghê gớm cuồn cuộn tràn vào tâm trí hắn, nhấn chìm ý thức của hắn ngay lập tức.
Ầm!Tử phủ chấn động, một cơn sóng gió dữ dội ập xuống làm nó rung chuyển, tin tức to lớn làm Cổ Trần suýt chút sụp đổ.
May thay linh hồn hắn đủ mạnh chống được đợt xung kích vừa rồi, tin tức cuồn cuộn tràn vào tinh thần khiến cả người Cổ Trần khiếp sợ.
Trong mơ hổ, Cố Trần nhìn thấy ở cuối hư không vô tận xuất hiện một bóng người to lớn hùng vĩ, toàn thân toát ra Thần uy khiến người khiếp sợ.
Đó là một vị Thần, hơn nữa còn là một vị Thần vô cùng quyền năng.
- Bách Tộc Phong Thiên, Nhân Tộc Vô Thần!Một âm thanh lãnh đạm, vang vọng truyền đến làm Cổ Trần tâm thần chấn động, Tử phủ rung chuyển, ý thức hắn rơi vào trạng thái vô tri, mơ hồ.
Hắn bàng hoàng không biết mình đang ở đâu, không biết làm sao để ý thức trở lại như ban đầu, cứ lạc lõng phiêu bạt trong màn sương bay khói lạc.
Ầm!Không biết trải qua bao lâu, Tử phủ truyền đến một âm thanh vang động, một viên Thần ngọc bí rung chấn khiếp khiến Cổ Trần giật mình tỉnh lại.
- Phù! Cổ Trần hít sâu một hơi, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, vừa lúc nãy chỉ thiếu chút nữa là hắn đã bị trầm luân trong khoảng mơ hồ kia, Thần hồn bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nếu không nhờ Thần Châu rung chấn đánh thức hắn, e rằng hắn đã không thể tỉnh lại, Thần thức hoàn toàn tan biến vào hư vô.
Sắc mặt Cổ Trần trở nên ngưng trọng, ánh mắt nghi hoặc nhìn khối Thần Ngọc đang nắm trong tay, ánh sáng của Thần Ngọc đã ảm đạm hơn, dường như đã mất đi gì đó.
Hắn thử nhập vào Thần Ngọc lần nữa nhưng không gặp cảnh tượng như vừa rồi nữa, nhưng vị Thần cường đại khi nãy cùng những lời nói của lão đã hằng vào tâm trí Cổ Trần, khiến hắn nghĩ lại vẫn còn ớn lạnh.
- Bách Tộc Phong Thiên, Nhân Tộc Vô Thần?Cổ Trần lẩm nhẩm mấy câu, trong ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi khi nghĩ đến sự tồn tại của vị Thần chỉ đáng sợ vừa rồi, một điều kì bí