Nói xong, hư ảnh của Vũ Hoàng biến mất, sương mù dần dần tán đi, lưu lại một khối ấn phù bay đến trong tay Tử Sơn Vương, ánh sánh ảm đạm.
Khuôn mặt của Tử Sơn Vương âm trầm:- Dị tộc, các ngươi giết ức vạn Nhân tộc chúng ta, mối thù này, sớm muộn cũng cùng các ngươi tính toán.
- Bách Man sơn nguy rồi! Vẻ mặt của hắn phiền muộn, mắt thấy đồng tộc sắp bị tàn sát hủy diệt, lại bất lực, cảm giác đấy thật rất khó chịu.
Đại quân của tam tộc lao tới Bách Man sơn, hấp dẫn ánh mắt chú ý của các phe.
Bách Man sơn, gió thổi mây phun, các phương đều tập trung theo dõi nơi này.
Lúc này, trong Thanh Đồng đại điện ở Hoang Cổ thành, Cổ Trần một mình ngồi trên ngai vua Thanh Đồng, nhíu chặt chân mày, cứ cảm thấy bồn chồn.
Từ lúc theo Sơn Hải thành trở về là hắn đã có loại cảm giác này, cảm giác bất an.
Tu vi đến trình độ này, bản năng linh giác của Cổ Trần càng nhạy bén, có thể cảm ứng được nguy hiểm chưa biết đang đến gần.
Cổ Trần lẩm bẩm:- Tâm thần không yên, đại biểu cho có nguy cơ đang tới gần.
Mắt hắn lấp lóe, trong đầu không ngừng vụt qua một đám tin tức, suy đoán.
Gom lại tin tức từ các nơi, cộng thêm suy đoán của hắn, cuối cùng cho ra một kết luận, nguy cơ rất có thể đến từ dị tộc bên ngoài.
Có lẽ là uy hiếp đến từ ba tộc Thú nhân, Kim tộc, Thạch tộc, dù sao Cổ Trần tiêu diệt dị tộc Bách Man sơn, chắc chắn dẫn đến thù hận.
- Xem ra cần sớm làm chuẩn bị.
Cổ Trần lặng lẽ suy tư cách ứng đối, phỏng chừng có kẻ thù lớn sắp đến, hơn nữa gây ra linh cảm nguy hiểm mạnh như vậy cho hắn thì chắc chắn là thế cục sống chết.
Đây là một cuộc chiến sống chết, liên quan đến sống còn của hắn, thậm chí là nguyên bộ lạc tộc quần.
Cổ Trần suy tư, trước mắt Bách Man sơn không đủ nhân khẩu, cho nên không cách nào mở ra chín tòa chiến thành, lúc trước muốn chế tạo trận thế Bách Man sơn cũng không làm được.
Trước mắt chỉ có Hoang Cổ thành, Long Ngao thành, Huyền Điểu thành, Sơn Hải thành, cộng với tổ địa lúc trước là năm tòa thành.
Tiếp theo, Cổ Trần trải bản đồ Bách Man sơn ra, cẩn thận quan sát, cuối cùng tập trung vào hai tòa chiến thành Long Ngao thành và Sơn Hải thành.
Hai tòa thành này và Hoang Cổ thành vừa lúc hình thành một vị trí tam tài, Huyền Điểu thành trở thành tòa thành độc lập.
Nhìn đến đây, Cổ Trần cảm giác Huyền Điểu thành tạm thời dư thừa, rất khó sắp xếp sức mạnh phòng thủ, còn chia bớt sức mạnh hiện giờ của bộ lạc.
Cổ Trần lập tức ra lệnh, truyền đạt chỉ lệnh mới nhất của mình:- Người đâu! Truyền lệnh tất cả người trong bộ lạc, trên dưới đề phòng!Nguyên bộ lạc đi vào trạng thái đề phòng, đây là tín hiệu có chiến tranh đến gần.
Cổ Trần quyết định