Tướng quên bên họ mạnh là lẽ đương nhiên, Chuẩn Hoàng cường đại không thể nghi ngờ.
Nhưng thanh niên Nhân tộc phía đối diện thật khủng bố, vừa giao thủ đã rung động vô số người, bao gồm đám cường giả Nhân tộc phòng thủ cũng bị giật mình.
Một tên Phong Vương giả kêu lên:- Sao có thể như vậy?Hắn hoảng sợ nhìn hai luồng sáng kịch chiến trên cao, Cổ Trần mà có thể đại chiến với một vị Chuẩn Hoàng vẫn không bị thua?Không tin nổi, không thể tưởng tượng!Đây chính là Chuẩn Hoàng!Chỉ kém một bước là có thể bước vào lĩnh vực Hoàng giả, Cổ Trần dựa vào cái gì có thể đại chiến với một Chuẩn Hoàng mà không thua?Cổ Trần rống to:- Giết!Hắn giơ kiếm chém ra từng đợt kiếm khí, đầy trời ánh kiếm bủa giăng, cắt đứt hư không.
Đối diện, Chuẩn Hoàng Thú nhân nét mặt hoảng sợ, vừa giao thủ đã bị sức chiến đấu cường đại của Cổ Trần làm ngây người, cuối cùng hiểu tại sao có Vương giả liên tiếp chết trong tay hắn.
Phong Vương giả bình thường không thể nào đấu lại Cổ Trần.
- Bỉ Mông vinh diệu, đạp trời, đạp đất, đạp Càn Khôn!Chuẩn Hoàng Thú nhân bỗng nhiên gầm rống một tiếng, toàn thân toát ra ánh sáng vàng chói lòa, huyết mạch Bỉ Mông trong người đột nhiên bộc phát ra, khí tức làm tám phương kinh.
- Grao!Một con Hoàng Kim Bỉ Mông gầm rống bầu trời, đạp nứt thiên địa, mỗi mảnh vảy giáp trên người to như mặt bàn, tựa như đúc bằng hoàng kim, nhấp nháy phát sáng.
Trên đầu nó một mảnh màu vàng, như đại dương gắn liền thiên địa, sương mù màu vàng che trời lấp đất, giống như sóng thần đổ ập đến.
Ầm!Cổ Trần bị đại dương màu vàng nhấn chìm, bóng người biến mất không thấy.
Đại dương màu vàng kia ngưng tụ thành từng mảnh lưỡi dao vàng bắn tới.
Keng keng keng!Cổ Trần đi trong đại dương màu vàng, từng luồng không khí màu đen vòng quanh người đánh nát lưỡi dao vàng.
Sắc mặt của Cổ Trần ung dung bình tĩnh, một bước chợt lóe, phá vỡ từng lớp sóng triều màu vàng xông hướng Hoàng Kim Bỉ Mông.
Nơi này là lĩnh vực mô hình của Chuẩn Hoàng Thú nhân kia, đại dương vàng nối liền thiên địa, tựa như biển bao phủ tám phương, hình thành khu vực chết.
Ở đây, đất đai vỡ ra, khung trời đổ nghiêng, vạn vật đều tan vỡ.
Rào rào!Biển vàng tràn qua, hoa cỏ cây cối ngã đổ, nham thạch đều hóa thành bột mịn bay đi.
Sức sát Thạch thươngng sợ hóa thành thứ như lưỡi dao màu vàng chém vào người, nhưng bị luồng không khí màu đen vòng quanh toàn thân Cổ Trần xoắn nát.
Vang tiếng quát to:- Con kiến, chết đi!Chợt thấy Hoàng Kim Bỉ Mông to lớn kia giơ cao một chân đạp xuống Cổ Trần, tựa như giẫm đạp con kiến, áp lực khủng bố.
Đối diện Bỉ Mông đạp xuống, Cổ Trần mặt không đổi sắc, toàn thân tuôn ra luồng không khí màu đen hóa thành cơn lốc màu đen dâng lên.
Bão không gian thổi quét, va chạm như trời sụp đất nứt.
Ầm!Tiếng vỡ giòn vang truyền khắp tám phương, cơn lốc không gian đáng sợ ầm ầm cuốn lấy, xoắn nát bàn chân to của Hoàng Kim Bỉ Mông.
Chuẩn Hoàng Thú nhân giật mình kêu lên:- Sao có thể như vậy?Nhìn Hoàng