Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 867


trước sau



Xong rồi!Chuẩn Hoàng Thú nhân kinh hoàng thầm nghĩ, chỉ còn lại đầu tuy rằng có thể khôi phục, nhưng sức mạnh toàn thân của hắn đều nằm trong thân thể.

Chỉ còn lại cái đầu thì làm được gì? Cho dù có tu vi Chuẩn Hoàng, mất đi thân thể, còn lại phần dầu dù có khôi phục thì tu vi cũng thụt lùi, căn cơ bị tổn hại.

Thậm chí rất có thể trực tiếp biến thành một phế vật.

Chuẩn Hoàng Thú nhân nổi điên:- Không! Dừng tay, mau dừng tay!Thấy tận mắt thân thể của mình bị Cổ Trần đốt nung, bị giam cầm trong lò luyện Thanh Đồng, từng chút một bị đốt cháy luyện hóa.

Ngọn lửa đó là Nam Minh Ly Hỏa, hỏi sao không sợ?- Hừ!Cổ Trần cười nhạt, nhìn cái đầu Chuẩn Hoàng Thú nhân bay tới gần, thận trọng nói:- Ta sợ không giết được ngươi, dù sao ngươi là Chuẩn Hoàng, luyện hóa ngươi là yên tâm nhất.


- Đừng sợ, ngươi xuống dưới sẽ không tịch mịch, có vị Tát Mãn áo xám kia đang đợi ngươi, hãy an tâm lên đường.

Hai mắt Chuẩn Hoàng Thú nhân lồi ra, tròng mắt ứa máu như sắp nổ nát.

Cuối cùng, Chuẩn Hoàng Thú nhân cảm thấy thân thể của mình đang bị luyện hóa, không kiềm được gầm rống một tiếng:- Grao! Bản hoàng liều mạng với ngươi!Chuẩn Hoàng Thú nhân thông qua mối liên kết ý niệm trong vô hình trực tiếp đốt cháy huyết mạch, muốn tự hủy thân hình.

Cổ Trần đôi mắt sâu thẳm, hừ lạnh một tiếng:- Muốn tự hủy?Cổ Trần nói rồi giơ tay đánh ra một phù ấn màu xám, chớp mắt đè lên trên lò luyện Thanh Đồng, đè xuống thân thể không đầu của Chuẩn Hoàng Thú nhân giãy giụa kịch liệt ở bên trong, muốn tự hủy.

Giây sau, Cổ Trần giơ tay chỉ một cái:- Không gian giam cầm!Một luồng sương mù hạt đen ập đến, răng rắc một tiếng, không gian xung quanh bị giam cầm.

Đây là sức mạnh không gian hoàn toàn mới mà Cổ Trần lĩnh ngộ, có thể giam cầm không gian trong phạm vi gần nhất định.

Đầu của Chuẩn Hoàng Thú nhân bị giam cầm, tròng mắt lồi ra bắn ra từng tia sáng đỏ, chân mày nhấp nháy ánh sáng chói lòa.

- Còn muốn phản kháng?Cổ Trần thấy thế thì không để yên, tên này thế nhưng còn có thể phản kháng, ý chí linh hồn trong thức hải ở giữa chân mày Chuẩn Hoàng Thú nhân đang đốt cháy, sắp bùng nổ.

Oong!Chỉ thấy Cổ Trần giơ tay bóp lại, một cây chiến cung khủng bố xuất hiện ở trong tay, nhẹ nhàng kéo căng, ý chí cường đại hội tụ, có sức mạnh nguyền rủa bất tường đáng sợ tụ thành một mũi tên nhọn, tập trung vào cái đầu của Chuẩn Hoàng Thú nhân.


Ý thức của Chuẩn Hoàng Thú nhân đau nhói, cảm nhận mối nguy hiểm rất mãnh liệt:- Đây là! Khí tức nguyền rủa?Đó là uy hiếp từ linh hồn, giống như thoáng chốc sẽ bị đánh tan.

Sợ hãi, nỗi sợ vô biên ập đến, khiến tâm thần của hắn hoàn toàn loạn.

Thân hình bị đốt nung, đầu bị giam cầm, ý thức thì bị sức mạnh nguyền rủa đáng sợ kia tập trung vào, tuyệt vọng

chưa từng có.

Đến giây phút này, hắn mới chân chính hối hận, không nên khinh địch sơ ý, càng không nên liều lĩnh mang binh trực tiếp xông vào.

Nhưng hiện tại hối hận đã muộn.

Tưng!Một tiếng dây rung, hư không nổ tung, Chuẩn Hoàng Thú nhân trợn to mắt, tròng mắt lồi ra, bắn ra từng sương mù máu tán đi.

Giữa chân mày của Chuẩn Hoàng Thú nhân bị một cây mũi tên nhọn xuyên qua, không có vết thương, nhưng toàn bộ thức hải bị mũi tên xuyên thủng, ý chí linh hồn lập tức tan biến.

Uy lực của mũi tên nguyền rủa không đùa được, một mũi tên bắn chết linh hồn của Chuẩn Hoàng Thú nhân.

Đến đây thì đại tướng Thú nhân cấp bậc Chuẩn Hoàng cuối cùng vẫn chết thảm vào tay Cổ Trần, phải công nhận đáng buồn, bị một thanh niên Nhân tộc yếu hơn hắn một đẳng cấp lớn tru sát ngược lại.

- Tướng quân!- Tương quân chết rồi!Vô số Thú nhân chứng kiến cảnh này đều hóa đá, sợ hãi vô biên tràn ngập trong tâm thần, thoáng chốc hoảng hốt.


Ầm!Sôi chảo dầu, quân đoàn Thú nhân khủng hoảng, rối loạn.

- Chuẩn Hoàng Thú nhân đã đền tội, các tộc nhân, giết sạch chúng nó!Trên bầu trời, Cổ Trần một tay xách cái đầu dữ tợn của Chuẩn Hoàng, một tay cầm kiếm, phong mang nhắm thẳng vào đại quân Thú nhân, trong giọng nói ẩn chứa sát khí ngút trời.

- Nhân tộc tất thắng!Bên dưới, trong Hoang Cổ thành bộc phát ra từng đợt hò reo, trên trăm vạn tướng sĩ gầm rống, đánh cho Thú nhân liên tục tan tác không thành hình.

- Giết! !!Đám người Man Phi, Hắc Thổ, Long Uyên gầm rống xông lên, chiến ý hừng hực, bị sự cứng rắn của Cổ Trần làm rung động mạnh.

Đó là Chuẩn Hoàng của Thú nhân, còn có một vị Tát Mãn áo xám Thú nhân sâu không lường được, hai người hợp sức nhưng vẫn bị Cổ Trần chuyển bại thành thắng, chuyển sang chém giết bọn họ.

Thú nhân thua!Theo hai cường giả Thú nhân Tát Mãn áo xám, Chuẩn Hoàng Thú nhân lần lượt chết, tạo thành cán cân nghiêng hoàn toàn trong trận chiến tranh này.

- Tướng quân đã chết!- Tát Mãn đại nhân cũng chết rồi!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện