Ngược lại bên kia, Minh Hoàng và Tà Linh Hoàng thảm rồi, một thì tà ác, một thì âm u lạnh lẽo, hoàn toàn bị thiên phạt khắc chế, bị thiên phạt hình người đánh cho thê thảm vô cùng.
Ầm ầm!Thiên phạt trải rộng, che kín trời, đầy trời lôi quang hội tụ thành biển sét ngập trời đè xuống.
Trên bình nguyên, vô số tà linh, âm binh bị lôi đình tẩy rửa, một đám tà linh gào thét bị thiên lôi chém thành tro tàn.
Nhiều âm binh bị ngược giết, lôi đình là sức mạnh tốt nhất tiêu diệt những linh thể tà ác âm u lạnh lẽo này, thoáng chốc dọn trống một mảng lớn.
- Trốn trốn trốn!- Trốn mau!Một số tà linh cường đại, Minh Vương kinh hoàng hét lớn, sợ tới mức hồn vía lên mây, lần lượt quay đầu chạy bạt mạng, muốn chạy trốn khỏi phạm vi biển sét.
Giây phút này, tất cả tà linh, âm binh đều sợ hãi.
Trong biển sét thiên phạt bỗng vọng ra một câu nói:- Minh Hoàng, Tà Linh Hoàng, các ngươi đã bít đường rồi, trời muốn thu các ngươi.
Minh Hoàng và Tà Linh Hoàng sợ hãi giật bắn người, hoảng sợ nhìn lại, suýt chút bị cảnh tượng trước mắt dọa chết khiếp.
Ầm ầm ầm ầm ầm!Hư không rung động, ức vạn lôi phạt cuồn cuộn kéo đến, tựa như một vòng xoáy, biển sét cuộn thành vòng xoáy.
Vô tận lôi đình thiên phạt hội tụ, bị một người há mồm nuốt vào.
Minh Hoàng, Tà Linh Hoàng trợn to mắt ếch, suýt lồi tròng, nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn ngây người.
- Nuốt! Nuốt thiên phạt?Tà Linh Hoàng kinh khủng kêu to lên, bị cách làm hung hãn của Cổ Trần dọa ngây ra.
Giờ phút này, trong đầu Minh Hoàng chỉ còn một câu chửi tục, ngươi là Nhân tộc! Sao ăn cả thiên phạt? Minh Hoàng sợ đến nỗi bay mất hồn vía.
Cả hai lúc này mới hiểu sức mạnh thiên phạt của Cổ Trần đến từ đâu, hoàn toàn là ăn mà ra.
Một kẻ dữ ăn thiên phạt.
- Chạy!Cho tới giờ khắc này, Minh Hoàng, Tà Linh Hoàng mới thật sự không còn chút dũng khí tiếp tục chiến đấu với Cổ Trần.
Đây là một kẻ dữ ăn thiên phạt, cứ tiếp tục đánh thì có lẽ bọn họ sẽ gục ngã tại đây, quá khủng bố, trốn là hơn.
- Tiểu tử này không thể trêu vào.
Minh Hoàng trong lòng cực kỳ bi thương, có chút hối hận, khó khăn lắm mới thoát khốn mà ra, vênh váo muốn lại đây sinh sự với Cổ Trần và Nhân tộc.
Lúc trước bị đánh diệt một phân thân nên Minh Hoàng ghi hận, kết quả đến rồi, nhưng không giết được Nhân tộc Cổ Trần, ngược lại bị hắn nhét hành.
Bùm!Một tia chớp màu tím đen đánh xuống, trúng ngay đầu Minh Hoàng, đánh hồn thể của hắn suýt tan vỡ, đầu nở hoa, rất thảm.
Minh Hoàng hét thảm:- A! !!Hắn bất chấp tình trạng vết thương, trực tiếp lao ra biển sét, điên cuồng chạy nhanh ra bên ngoài thiên phạt.
- Tiểu lão đệ, đừng đi chứ.
Cổ Trần bước chậm đi tới, giẫm lên ức vạn lôi đình, ngâm trong thiên phạt, giống như ức vạn lôi đình thiên phạt ở bốn phía