Chương 23: Nhập Thành
Hoàng Vĩ nhìn một màn vừa rồi của Tần Tử liền đưa tay lên vỗ trán: "Thằng này có còn cốt cách của võ giả không vậy trời!"
H xua tay:
H: Thôi thôi! Bỏ qua chuyện này đi.
Vào trong thành trước đã rồi tính tiếp kẻo Roland chờ lâu!
Hoàng Vĩ gật đầu phụ họa, cả nhóm lục tục tiến tới đoàn người dài đằng đẵng đang xếp hàng chờ nhập cảnh, hầu hết đều đến từ các vương quốc khác.
Dẫn đầu cả nhóm vẫn là Marin, cô quay sang nói với mọi người:
Marin: Thủ tục nhập thành sẽ hơi lâu một chút vì mấy người chưa có giấy thông hành nên tôi phải đi cùng để giúp đấy!
Tuy biết cô ta không có ý xấu nhưng cái giọng ngạo nghễ đó thật như muốn chọc điên người ta.
Marin lúc này với cô pháp sư nhát gan trong rừng khi nãy đúng là khác một trời một vực.
Không biết cô ta có bị đa nhân cách hay không nữa.
Ọc ọc!
Tiếng sôi bụng phát từ Hoàng Vĩ, cũng phải thôi! Khi hắn tới đây thì đã qua trưa rồi còn gì, cơm chưa ăn mà đã phải vận động mạnh như vậy rồi.
Nếu không phải nhờ lên cấp giúp nâng cao sức khỏe và khả năng chịu đựng thì chắc chắn hắn sẽ ngất ra đấy luôn chứ chẳng còn sức đâu mà đi một đoạn đường dài như thế này.
Stella chìa ra vài thanh socola cô bé mang theo cho Hoàng Vĩ: "Mọi người cùng ăn đi cho lại sức! Còn lâu nữa mới tới phiên mình mà!"
Cô bé đã nói vậy thì Hoàng Vĩ cũng không khách sáo, hắn lấy một thanh socola được bọc trong chiếc bao bì giấy bạc mạ màu xanh lá cây, trên bao bì in dòng chữ "CRUSH CANDY" màu trắng to tướng chắc là của hãng kẹo.
Hoàng Vĩ xé vỏ bao rồi lột ra cẩn thận, hắn đưa thanh socola lên miệng cắn một miếng, lập tức ba vị đắng, ngọt, béo tràn ra khắp khoang miệng.
Ba hương vị hòa quyện với nhau tạo ra một cảm giác khó cưỡng đồng thời xoa dịu đi cơn đói khi nuốt vào bụng.
Loại kẹo tuyệt vời này chắc chắn những thanh socola ở Trái Đất không thể nào bì kịp được.
Duy Nam: Ngon thật!
H: Socola à! Lâu rồi mới được nếm lại.
Tần Tử: Tuyệt hảo!
Akira: Dù không bằng takoyaki nhưng phải công nhận là nó rất ngon!
Vâng vâng! Takoyaki của cậu là nhất (Hoàng Vĩ lớn hơn Akira 1 tuổi), là số một!
Marin: Ngọt quá! Đây là món gì vậy?
Vẻ mặt hưởng thụ của Marin khi lần đầu được ăn socola khiến người ta không khỏi liên tưởng tới con sóc đang gặm hạt dẻ.
Có vẻ như ma pháp thế giới khá nghèo nàn về mặt ẩm thực.
Những thương nhân ngồi trên xe ngựa thấy biểu cảm của Marin, trong lòng cũng muốn nếm thử loại thức ăn này.
Một thương nhân râu đen dài trông có vẻ già dặn nhảy xuống khỏi xe, từ từ tiếp cận nhóm Hoàng Vĩ.
"Tôi có thể nếm món đó thử một chút được chứ?!" Người đó cất tiếng hỏi, tay chỉ vào thanh socola trên tay hắn.
Hoàng Vĩ: Xin lỗi! Ngài là...
Không để hắn nói dứt câu người thương nhân đáp: "Xin tự giới thiệu.
Tên tôi là Moran Basco! Thương nhân người Giga và là chủ tịch tập đoàn thương nghiệp Gigatis.
Một trong năm tập đoàn giao thương lớn nhất đế quốc, hân hạnh gặp mặt các vị!" Nói rồi ông ta làm một động tác cởi mũ cúi đầu rất lịch sự.
Thương nhân? Không biết là muốn gì đây! Hoàng Vĩ và những người khác không tỏ vẻ ngạc nhiên bởi họ có biết Gigatis là cái giống gì đâu, chỉ có mỗi Marin là trở nên kích động khi nghe tới nó.
Cô lao tới bắt tay người thương nhân:
Marin: Hóa ra là ngài Moran ạ! Thật vinh hạnh cho tôi quá!
Hoàng Vĩ: Marin! Người này là sao?
Marin: Anh không biết sao? Ngài Moran, chủ tịch tập đoàn Gigatis chuyên cung cấp lương thực cho cả đế quốc đấy! 3/4 số cửa hàng thực phẩm ở thủ đô đều là chi nhánh của ông ấy đấy!
Ra là thế! Một thương nhân thành đạt muốn ăn thử socola.
Bản năng kinh doanh cùng mùi lợi nhuận có lẽ đã kéo ông ta tới đây.
Quả là dân buôn có khác.
Moran: Xem ra danh tiếng của tôi vẫn chưa lớn tới mức ai ai cũng biết nhỉ!
Hoàng Vĩ: Ồ không thưa ngài! Chúng tôi là người từ phương xa tới nên không biết danh quý ông là chuyện thường.
Moran: Bỏ qua chuyện đó, tôi có thể ăn thử socola được không?
Hoàng Vĩ: Cái này...
Hắn liếc mắt sang phía Stella, khi cô bé gật đầu xác nhận mới đưa một thanh cho Moran.
Ông ta cũng rất cẩn thận xé bao bì hòng tránh làm hư sản phẩm mới đưa lên miệng, ngậm một lúc rồi tấm tắc bình phẩm:
Moran: Hương vị độc đáo, độ ngọt vừa phải lại có mùi thơm đặc trưng không lẫn vào đâu được.
Thứ kẹo này nếu được bày bán thì chắc chắn sẽ rất hút khách, nhất là khách hàng nữ.
Cậu có thể cho tôi công thức làm món này được chứ? Tất nhiên là tôi sẽ trả món tiền khổng lồ để có được nó!
Cho ông ấy thì cũng được thôi nhưng khổ nỗi Hoàng Vĩ làm sao biết được công thức làm socola là như thế nào.
Từ trước tới giờ hắn có biết đâu.
"Hay là hỏi Thông Tuệ thử vậy." Hoàng Vĩ nghĩ.
"Thông Tuệ!"
[ Tôi đây! Bạn cần