Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Hoa Ngưng run rẩy nhắm chặt mắt, trong nháy mắt nghĩ tới cảnh đó thì chỉ cảm thấy toàn thân đều rét run, sao lại như vậy, nàng tình nguyện đêm ấy là mộng cảnh hư huyễn mờ ảo, như vậy thì nàng không cần tránh né sư phụ, tránh né ánh mắt nàng xem chính mình, nhu quang trong ánh mắt nàng không cách nào phủ nhuận trái tim mình, sẽ chỉ tái hiện một đêm kia mà thôi.
Thủy Vân, bây giờ ngươi đang ở đâu? Ta phải làm gì khi đối mặt sư phụ? Hoa Ngưng hít sâu một cái, cứ lẳng lặng ngồi trong gió, cảm thụ từng mảnh từng mảnh thanh phong gợi lên cảm giác mát mẻ, nhưng lại thổi không đi bàng hoàng bất an trong lòng nàng.
Một tia sương trắng khuếch tán, dáng người cao gầy đón gió mà đứng, nhìn bóng lưng cô đơn của Hoa Ngưng, Thanh Yên lại đau lòng, rõ ràng là muốn quên mất sự tình đêm đó, rồi lại như thường ngày, tiếp tục kéo dài tình thầy trò.
Nhưng sự tình không ở trong lòng bàn tay nàng, nàng phát hiện Hoa Ngưng sau khi trở về thì khắp nơi ẩn núp nàng, luôn coi nàng như hồng thủy mãnh thú mà trốn tránh nàng, nàng muốn cùng Hoa Ngưng trò chuyện, nhưng mỗi lần đều trảo không được bóng người của nha đầu này, đang chơi trò trốn tìm với nàng sao?
Thanh Yên nghiêm túc, cau mày nói: "Ngưng nhi, canh giờ này con còn chưa đi tu luyện, lại ở đây đón gió. Tu vi của con không cho phép con ở đây tùy ý nhàn tình, theo ta trở về."
Giọng nói bên tai như cơn gió, vô thanh vô tức biến mất, Hoa Ngưng vẫn ngơ ngác nhìn nơi khói toả mê nhiễu kia, không đáp lại sư phụ, nàng không muốn trở lại, bây giờ không thích hợp tu luyện, cũng không cách nào tĩnh tâm.
Thấy Hoa Ngưng không có bất luận động tác gì, Thanh Yên cau mày đi tới, một tay đặt lên bả vai nàng: "Ngưng nhi, cùng sư phụ trở lại."
Hoa Ngưng nghiêng đầu nói: "Sư phụ chớ trách, đồ nhi muốn xin người cho nghỉ mấy ngày."
"Con muốn rời Thiên Huyền Môn?" Thanh Yên lãnh đạm hỏi.
Hoa Ngưng thất vọng thở dài, trong lòng quyết định muốn đi tìm Thủy Vân, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm được nàng, bất luận làm sao cũng phải biểu lộ cõi lòng với nàng, nếu Thủy Vân cũng yêu thích mình, vậy thì không thể tốt hơn, nếu không thích, vậy mình liền trở về Thiên Huyền Môn, khăng khăng một mực tu luyện, không còn bất kỳ tạp niệm nào.
Thanh Yên tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của Hoa Ngưng, khom lưng ngồi xổm trước mặt nàng, ôn hòa nhã nhặn nói: "Ngưng nhi, con muốn rời khỏi sư phụ, đi tìm Mộc Thủy Vân, đúng không?"
Hoa Ngưng nhìn mỹ nhan gần trong gang tấc, tim tự nhiên khiêu vỗ một cái, nhìn thấy gương mặt của sư phụ, nàng sẽ không tự chủ được nhớ tới đêm ấy, mị thái nhu vận ở trong cơn mông lung, là phong vận đẹp nhất nàng từng gặp qua.
Đè xuống rung động trong lòng, Hoa Ngưng lạnh nhạt nói: "Nếu sư phụ đã hiểu tất cả, thì con liền nói rõ. Con muốn đi tìm Thủy Vân, chỉ vì việc tư mà thôi."
Thanh Yên cười nói: "Có phải là cùng đêm đó có quan hệ?"
Hoa Ngưng ngẩn ra, sao sư phụ biết được? Lẽ nào...
"Khi con rơi vào mê loạn, miệng luôn gọi tên nàng. Sư phụ hiểu được, con rất yêu thích Mộc Thủy Vân." Thanh Yên cười cay đắng, tâm có chút đau.
Ngưng nhi, địa vị của Mộc Thủy Vân ở trong lòng con, thật sự ngay cả người sư phụ này đều vượt qua sao? Một cái nhíu mày, một nụ cười, một lời nói, hay một động tác cũng có thể tác động tâm con, sư phụ hơn hai mươi năm dưỡng dục cùng dốc lòng giáo dục, lại không sánh bằng một nữ tử mới quen không lâu, nghĩ đi nghĩ lại, Thanh Yên cảm thấy buồn cười.
Ý cười tự giễu lan rộng toàn bộ gương mặt, Hoa Ngưng xem chấn động, không khỏi xoa tay nàng: "Sư phụ..."
Thanh Yên nắm chặt tay nàng, nghiêm túc nói: "Ngưng nhi, ta không để con rời đi. Không cần suy nghĩ Mộc Thủy Vân, nàng có vận mệnh của nàng, con có cuộc đời của con."
"Con không tin vận mệnh cũng không bị cuộc đời của con ràng buộc. Sư phụ, không cần ngăn cản con được không, con nghĩ đi tìm nàng." Hoa Ngưng dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Thanh Yên, nước mắt tràn ngập viền mắt, triêm ướt lông mi, lạnh lẽo như nàng, nhưng ở trong chớp mắt, hiện ra bất lực dưới đáy lòng.
Một tia thương tiếc lướt qua đáy mắt, Thanh Yên ôm nàng vào trong lồng ngực, tuy rằng kinh ngạc vì Hoa Ngưng không có chống lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Ta vốn muốn quên mất sự kiện kia, nhưng nhiều ngày trằn trọc đau khổ cùng đáy lòng dằn vặt lại khiến ta thấy rõ một sự thật. Ngưng nhi, con không thể rời đi ta, ta cũng không thể mất đi con, chúng ta là người thân nhất."
Hoa Ngưng trướng thán một tiếng, bên môi hiện lên châm chọc: "Người thân nhất à, chính là dùng thủ đoạn mạnh mẽ bá đạo đến chiếm lấy thân thể của con sao? Sư phụ, người quá tàn nhẫn."
Thanh Yên giật mình, ngón tay nâng cằm Hoa Ngưng, một giọt nước mắt rơi xuống, triêm ướt đầu ngón tay của nàng, nhìn thanh nhan nước mắt rơi như mưa, nàng thỏa hiệp: "Có phải cảm thấy hết thảy đều quá đột nhiên? Ngưng nhi, con xưa nay vốn không phải một nữ hài tùy hứng. Nếu đã như vậy, sư phụ cho con hai lựa chọn, một là con có thể rời đi Thiên Huyền Môn, vĩnh viễn không cần trở về. Hai là ở lại Thiên Huyền Môn, vĩnh viễn không gặp Mộc Thủy Vân, sư phụ sẽ bồi thường cho con."
Hai lựa chọn này đều quá cực đoan, Hoa Ngưng cả kinh, nàng xưa nay không nghĩ tới rời đi Thiên Huyền Môn vĩnh viễn không trở về, ký ức tuổi ấu thơ đều là thuộc về Thiên Huyền Môn, hơn nữa nàng không thể không báo ân dưỡng dục của sư phụ, tìm Thủy Vân cũng chỉ muốn cho mình một kết quả, sao sư phụ lại buộc nàng như vậy chứ? Thậm chí ngay cả thấy mặt một lần đều không cho phép, thật sự là quá bá đạo.
Hoa Ngưng rời Thanh Yên ôm ấp, ngưng mắt nói: "Lựa chọn sư phụ đưa ra thật là làm khó dễ