Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Diệp Minh Lãng nhếch mày nhìn chằm chằm nàng, lúc nãy chỉ cảm thấy thân hình Phàm Sanh gầy hơn trước đây, trong gầy gò còn lộ ra sự thướt tha, hắn bị hoa mắt sao? Lại gần, nhìn xuống khuôn mặt kia, xác thực là Phàm Sanh, hắn liền bỏ đi nghi ngờ trong lòng, trầm giọng nói: "Việc của Lệ phi cứ bỏ qua đi, nàng luôn xảo quyệt cay nghiệt, đối xử hạ nhân đều là nghiêm cẩn lệ hành. Ngươi tự mình đến tẩm cung nàng bồi tội ngược lại làm nàng càng kiêu căng, sau này có chuyện như vậy phát sinh, phải bẩm báo trẫm trước. Một bồn hoa thôi, cần ngươi tự mình đến sao? Ngươi là người bên cạnh trẫm, há có thể tùy ý nàng gào thét, dù là phi tử cũng không được!"
"Đa tạ Hoàng thượng thương cảm, nô tài đã hiểu." Mộc Thủy Vân nhàn nhạt đáp, thật không nghĩ tới Diệp Minh Lãng đối với người bên cạnh mình lại bảo vệ như vậy, đúng là tương phản với người uy nghiêm lẫm liệt ngồi trên long ỷ kia.
"Tối nay ánh trăng rất mê người. Trẫm đột nhiên không muốn ngủ sớm, trẫm muốn đến xem Thấm phi, bãi giá Minh Thấm Lâu." Diệp Minh Lãng phất tay đứng dậy, liền hướng về Minh Thấm Lâu.
Mộc Thủy Vân cả kinh, đúng là quên việc này. Hoàng đế và Thấm phi chính là một đôi phu thê ân ái, buổi tối nhất định sẽ ở cùng nhau, nếu đi tới Minh Thấm Lâu, đụng phải Tuyết Phong lộ tẩy thì làm sao. Nghĩ tới đây, nàng liền vội vàng đuổi theo, trong đầu vội vã suy tư, xem có phương pháp nào có thể ngăn Hoàng thượng lại không.
Nguyệt quang trút xuống tỏa ra màu trắng bạc, một bóng đen phiên diêu cung đình, đáp xuống lầu các cao tinh xảo. Tuyết Phong liếc ba chữ được phác họa cực kỳ phiêu dật kia, Minh Thấm Lâu.
Hoàng đế và Thấm phi yêu nhau như vậy, nên cung điện của nàng tất nhiên không lấy tên gọi bình thường, Minh Thấm Lâu lấy cả hai chữ trong tên hai người, ngược lại đọc cũng lưu loát, nàng cũng tìm được dễ như ăn bánh. Tuy nói hậu cung giai lệ ba nghìn, nhưng tòa lầu các điển nhã này lại là một trong số ít những nơi xinh đẹp trong hoàng cung. Bốn phía một mảnh sắc màu rực rỡ, cách đó không xa là bích trì yên tĩnh không gợn sóng, mấy toà núi giả vây quanh lầu các điển nhã, mỹ cảnh lớn nhất hoàng cung a, nàng làm sao sẽ không tìm được.
Tuyết Phong phất tay áo, dáng người lười biếng giống như một trận gió nhẹ, vô tức đã đứng ở mái hiên lầu ba, Minh Thấm Lâu tổng cộng có bốn tầng, tầng cao nhất hẳn là tẩm cung Thấm phi, nàng xuyên thấu qua ô cửa sổ giấy, nhìn xuyên vào hình ảnh bên trong, không khỏi sững sờ.
Hơi nước tràn ngập trong thùng gỗ, một thân thể mỹ lệ xinh đẹp dập dờn, đường viền nữ tử ôn nhu tinh xảo, da thịt trắng nõn cộng thêm nhiệt khí hun đúc càng thêm bóng loáng mềm mại, mỗi một giọt nước đều phảng phất như lưu luyến nàng, không nỡ rời đi tấm da thịt đó. Dưới tẩm bổ của hơi ấm, làn da trắng tuyết lộ ra một tầng phấn hồng mê người, nàng nhàn nhã lười nhác dựa vào mộc dũng, thư thích hưởng thụ nước nóng vây quanh, thỉnh thoảng nâng bọt nước, mím môi cười duyên.
Sóng nước dập dờn, thấy nàng cong lên bắp chân trắng tuyết, bàn tay nhỏ nhắn theo đầu gối trượt một đường rồi biến mất ở nơi phương thảo um tùm kia, không biết vì tắm rửa hay vì đụng vào chỗ mẫn cảm kia mà một giai điệu tuyệt diệu phát ra từ đôi môi kiều diễm ướt át của nàng.
Thanh phong dằng dặc, đem theo mùi hoa bay vào chóp mũi.
Hai tay Tuyết Phong ôm ngực tựa ở bên cửa sổ, áo đen theo gió phiêu lãng. Ở dưới ánh trăng, dáng người lười nhác thản nhiên càng trở nên tuyệt ngạo. Hình ảnh ở trong đều bị nàng xem rõ ràng, nữ tử kia thật sự phong tao mê người, đáng tiếc nàng không phải nam nhân, sẽ không bị mê hoặc động tâm. Có điều, nếu Thủy Vân cũng mềm mại, mê hoặc như vậy, chắc chắn sẽ tạo ra phong vận khác.
Chân trời thâm thúy lập loè mấy đám mây tối tăm, nhưng mắt thường vẫn có thể thấy một lầu các hoa lệ cao chót vót khiến người khác ngẩn ngơ. Một cỗ khí đen lan tỏa khắp trời, nuốt chửng những chòm sao long lanh, đến mức không khí quanh lầu các như bị vùi lấp, cỗ khói đen có uy lực khổng lồ này lơ lửng giữa bầu trời một lúc lâu, sau đó không ngừng bay về hướng hoàng cung.
Tuyết Phong lẳng lặng nhìn chân trời, nhăn mày lại. Nàng vẫn cảm thấy ánh trăng đêm nay có chút quái dị, đám mây đen đang bay tới kia quá mức nồng đậm, có phải là thiên tượng dị biến?
Trong phòng truyền đến động tĩnh, tựa như sóng nước cuồn cuộn không ngừng vang lên, hơi nước ấm áp tràn ngập cả gian phòng, Tư Đồ Thấm từ trong thùng nước đứng lên, cơ thể tinh xảo trắng nõn không hề che lấp đâm thẳng vào mắt người nào đó, bất luận là hai ngọn núi trước ngực hay là phương thảo giữa đôi chân thon dài đều làm cho người ta kích động. Nam nhân chắc chắn sẽ không cầm giữ được mà xông tới, cho dù là nữ nhân, cũng sẽ không chống đỡ được tư thái mê người như vậy của nàng.
Tuyết Phong nhíu mày, tầm mắt xẹt qua cơ thể Tư Đồ Thấm rồi chuyển tới nơi khác, một vệt sáng tím lấp loé dưới đáy mắt, nàng trực tiếp xuyên qua bình phong, tiến đến bàn trang điểm, hộp gấm được mở hé, một cây ngọc trâm lóng lánh lộng lẫy trong đó, là trâm Bích Phượng, thật không uổng công đến đây.
Tỳ nữ cầm áo gấm màu trắng khoác lên người Tư Đồ Thấm, sau đó tiến lên gạt bấc đèn khiến gian phòng tối tăm trở nên rực rỡ.
Tỳ nữ cung kính hướng Tư Đồ Thấm hành lễ: "Quý phi nghỉ ngơi đi, nô tỳ xin cáo lui."
Tư Đồ Thấm tao nhã đến bên giường, ánh mắt nhu hòa liếc cửa sổ một cái, bên môi hiện lên tiếu ý, bàn tay cởi nhẹ, áo khoác trắng ở trên người liền bị kéo xuống, treo lên bình phong, đường cong lả lướt lần thứ hai bại lộ dưới ánh nến, mái tóc dài tựa như thác nước bị nàng vén qua một bên, mị nhãn như tơ, nhìn chằm