Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Tân Duyệt Tâm cau mày nói: "Cứ tiếp tục như vậy, hai người bọn họ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cho dù nữ nhân kia là tiên, thời gian dài tiêu hao tiên lực, cũng sẽ lực kiệt mà chết."
Tử Vân Trúc há có thể không biết, quyết tâm khoanh chân ngồi xuống, song chưởng ngưng tụ tiên lực, hòa vào tử quang tráo.
Tân Duyệt Tâm thấy thế, thở dài ngồi cạnh nàng, nói: "Sớm biết nàng dùng biện pháp này, lúc nãy không nên cùng nàng ta xung đột."
Là nữ nhân kia xù lông trước nha! Tử Vân Trúc uất ức nghĩ, hai tay không ngừng đưa vào tiên lực.
Có tiên khí ngoại lai trợ lực, tình huống của Mộc Thủy Vân hơi nghịch chuyển, Tuyết Phong nhíu mày, lập tức khuynh lực rót toàn bộ tiên khí vào cơ thể nàng.
Bầu trời điện thiểm lôi minh, một chùm sáng tím phóng lên trời, khí tức cường hãn y như sóng dữ, từ mặt đất khuếch tán ra, biển lửa dưới vách núi bị tiên lực rút sạch chỉ để lại vực sâu cô tịch u ám.
Núi sông vì khí ba kịch liệt mà rung chuyển không thể tả, sóng dữ lắng lại, bầu trời hiện mây, sấm chớp đùng đùng, thế như chẻ tre, bầu trời lượn lờ khói tím.
Tử Vân Trúc cả kinh, chẳng lẽ Thủy Vân sắp độ kiếp?
Vừa nãy trong nháy mắt đó, tiên lực của Tử Vân Trúc và Tuyết Phong tụ hợp, xen lẫn Luyện Ngục Hoả đồng thời tràn vào cơ thể Mộc Thủy Vân áp chế lệ khí kêu gào, đan điền vì lượng lớn tiên khí trở nên dồi dào, tiên lực song phương và khí lực trong kinh mạch kết hợp lại, triệt để trợ Mộc Thủy Vân tăng tu vi, từ thất cảnh kéo lên đỉnh cao, đột phá bình cảnh, triệu hồi quy tắc thiên địa.
Tuyết Phong cau mày nhìn sấm sét trên đỉnh đầu, ánh sáng tím sẫm ngày càng mạnh, tuy rằng vào tiên là chuyện tốt, nhưng hiện tại không phải thời cơ, lệ khí trong cơ thể Thủy Vân mới lắng xuống, đã tiêu hao hết chân khí, lúc này độ kiếp, ngang ngửa với việc muốn tính mạng của nàng.
Thừa dịp lôi kiếp chưa ấp ủ xong, Tuyết Phong hô lớn: "Rút tiên lực về!"
Tử Vân Trúc ngẩn ra, hai tay xoay chuyển, cùng Tuyết Phong nhất trí hành động, rút tiên khí đi.
Mộc Thủy Vân khẽ cau mày, nàng cảm thấy trước mắt đen kịt một màu, nhưng ý thức lại tỉnh táo, trong đan điền bốc chân khí muốn đột phá nhưng vì hai nguồn sức mạnh bị rút mà lắng xuống, sức mạnh bị chặn lại ở bình cảnh, tạm thời đình trệ.
Sấm sét sắp bổ xuống, nhưng trong nháy mắt đọng lại, tiêu tán.
Một luồng sáng xuyên qua tầng mây chiếu xuống, lúc này là sáng sớm, dương quang nhu hòa chiếu nghiêng, chẳng khác gì an lành sau cơn mưa, sưởi ấm trái tim mọi người.
Gió mát thổi vào mặt, tóc đỏ lay động, Mộc Thủy Vân thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy sức mạnh trong cơ thể dồi dào hơn rất nhiều, chỉ có tinh thần là kiệt quệ.
Vừa nãy thật sự là hù chết, ở trong hỗn độn nàng nghe được lôi minh cuồn cuộn ngưng tụ trên đỉnh đầu, mừng rỡ lại có chút kinh tâm, không biết lấy trạng thái uể oải như vậy, thì có thể thuận lợi độ kiếp không, tất cả đến quá nhanh, căn bản không cho nàng thời gian thở dốc, lúc quyết định sẽ cắn răng chịu đựng, lại nghe được Tuyết Phong la, rút về tiên lực, sẽ ngăn cản lôi kiếp giáng lâm, ngăn cơn sóng dữ.
"Hữu kinh vô hiểm." Tử Vân Trúc thở phào.
Thiên quang sáng sủa, Tuyết Phong ôm chặt lấy Mộc Thủy Vân, run giọng nói: "Không sao rồi."
Mộc Thủy Vân vui mừng, nghiêng đầu đối diện nàng, ôn hòa nở nụ cười: "Nàng lại cứu mạng ta."
"Nàng trả không hết." Tuyết Phong cười khẽ, hôn lên khóe môi nàng, lĩnh hội sự an nhàn hiện tại.
Tình cảnh này bị hai người ở gần đó xem hết, Tân Duyệt Tâm híp mắt mỉm cười, Tử Vân Trúc hít một tiếng: "Các ngươi xong chưa? Coi chúng ta đã chết sao?"
Mộc Thủy Vân ngẩn ra, vội vã nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy mặt Tử Vân Trúc tối sầm, dáng vẻ thâm cừu đại hận, nàng đột nhiên đỏ mặt: "Sư phụ."
Tuyết Phong phất tay xua tan lồng tiên khí, đỡ Mộc Thủy Vân đứng lên, thấy mặt nàng khẽ đỏ ửng trông càng mỹ lệ phong tình, trong lòng hình như có cỗ kích động, muốn hôn nàng, nhưng còn hai người ngoài đang tha thiết mong chờ, nàng chỉ có thể cưỡng chế kích động, dung nhan ở dưới ngọc cụ tuy lạnh như băng, nhưng ánh mắt nhìn Tử Vân Trúc ít đi mấy phần địch ý, Tuyết Phong không phải kẻ không thấu tình đạt lý, Tử Vân Trúc tiêu hao tiên lực cứu Thủy Vân, bất kể là xuất phát từ tình cảm thầy trò hay nguyên nhân khác, nói chung giúp đỡ xác thực là đúng, bằng không các nàng đều sẽ gặp nguy hiểm, ân tình này, nàng nhớ kỹ.
Thấy đôi mắt Tuyết Phong không còn ác liệt mà lộ ra hòa hoãn, Tử Vân Trúc cười nói: "Thủy Vân là đồ đệ của ta, ta cứu nàng là chuyện đương nhiên. Tuyết Phong cô nương, không cần nhìn ta như vậy, ta chỉ là tận bổn phận của một người sư phụ thôi."
"Không cần nhắc nhở ngươi là sư phụ của nàng, ta biết." Tuyết Phong đạm mạc nói.
"Tình cảm thầy trò không thể dứt bỏ, chúng ta có thể mang Thủy Vân về không?" Tân Duyệt Tâm mím môi nở nụ cười, mặc dù nói với Tuyết Phong, nhưng ánh mắt thủy chung đều nhìn Mộc Thủy Vân, nàng rất tò mò, đồ đệ Vân Trúc thu, đến tột cùng có chỗ nào thần kỳ.
Nàng xác thực rất kinh ngạc, lần trước, triển khai đại chiến ở đây là bất đắc dĩ, Mộc Thủy Vân bày ra phong thái ma quỷ, quả thật kinh thiên hãi địa, nếu Mặc Thiên không tới đúng lúc, tình cảnh kia nhất định rất khó thu thập, mà Vân Trúc, cũng sẽ hận bọn họ.
Tuyết Phong cười lạnh: "Trở về nơi nào?"
"Đương nhiên là Thất Tiên Phong." Tân Duyệt Tâm chuyển mắt nhìn nàng, trong lòng càng hoảng, mặt nạ thực tại hấp dẫn người, dùng tiên linh ngọc đỉnh cấp chế tạo mà thành, nữ nhân này rất thần bí, bảo bối trên người nàng, tất nhiên không chỉ có một tấm mặt nạ.
"Khá lắm Thất Tiên Phong!" Tuyết Phong cười lạnh: "Các ngươi sẽ không quên chuyện xảy ra lần trước ở đây