Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Không nghĩ tới oán lực của Huyết Phật châu lại mạnh như vậy, Mộc Thủy Vân ngươi đã vạn kiếp bất phục." Mộng Tử Nhan lộ ra một nụ cười quỷ dị, lúc Mộc Thủy Vân xông đến, nàng loáng một cái, hóa thành một làn khói đen biến mất không còn tăm tích.
Mộc Thủy Vân huyết mâu sáng bóng, tiên lực mạnh mẽ theo sau hoàn toàn không cho nàng cơ hội né tránh, lãnh sương tập kích tâm tư, tơ máu phiêu loạn, tử quang cứng rắn chặn lại cỗ tiên lực bên trên, phản đòn trở về.
Ầm! Thân thể Mạc Vô Hoan bị lực phản kích mạnh mẽ xuyên thấu, hắn không thể tin phun ra một ngụm máu, cắn răng trừng Tuyết Phong, nhìn thấy sát ý trong mắt nàng, tim nhảy một cái, lại đem ánh mắt thâm độc định trên người Mộc Thủy Vân.
Mạc Vô Hoan lắc mình, nắm lấy vai nàng, nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại xông đến, hung tàn nói: "Tuyết Phong! Ngươi đi thêm một bước, ta lập tức giết nàng."
Quang hoa lấp loé, Tuyết Phong cầm cung bạc, mũi tên sắc bén từ lâu nhắm ngay hắn: "Dám động nàng, ngươi thử xem."
"Thủy Vân!" Tử Vân Trúc tức giận muốn xông lên, bị Tân Duyệt Tâm ngăn cản.
"Hừ! Mũi tên của ngươi e sợ không nhanh bằng tiên lực của ta. Ai dám vọng động, Mộc Thủy Vân lập tức mất mạng!" Mạc Vô Hoan đặt chưởng lực trên vai Mộc Thủy Vân, để chống lại Huyết Phật châu, hắn vận dụng lượng lớn tiên khí chống đỡ, chỉ vì khống chế Mộc Thủy Vân, nhưng hắn chưa nhìn thấy lệ mang trong mắt nàng.
Tuyết Phong nộ diễm thao thiên, Mạc Vô Hoan dám cưỡng bức Thủy Vân, quả thật đã bốc lên vảy ngược của nàng, nàng không động thủ, không phải vì không nắm chắc, mà là vì nhìn thấy biến hoá trong mắt Thủy Vân, hào quang đỏ ngầu giảm bớt rất nhiều, oán lực cũng chậm lại không ít, có gì đó không đúng, cho nên mới không manh động, nếu Mạc Vô Hoan dám tổn thương Thủy Vân nửa phần, nàng nhất định phải khiến hắn không chết tử tế được.
Tân Duyệt Tâm cũng lưu ý điểm này, mới ngăn cản Tử Vân Trúc kích động.
Bầu trời giăng kín mây đen, ầm ầm ầm, bôn lôi rền vang.
Tất cả ngạc nhiên nhìn qua, chỉ thấy ánh chớp tím sẫm mãnh liệt đánh xuống, xen lẫn lôi lực bạch lăng tàn nhẫn, Tử Vân Trúc lập tức trợn to hai mắt, suýt thì trừng rớt con ngươi, tử lôi mới tiêu ẩn mấy khắc trước, tro tàn lại cháy!
Tuyết Phong ngẩn ra, lập tức lo lắng, Thủy Vân có thể bình yên độ kiếp là tốt, nhưng có nguy hiểm tồn tại, Thủy Vân, thắng bại ở thời khắc này, ta tin tưởng nàng sẽ thành công.
Bầu trời tử lôi náo động, Mạc Vô Hoan trợn mắt ngoác mồm, sao lại là tình cảnh này? Sao lại triệu đến Tử La tiên lôi? Là ai sắp độ kiếp?
"Mạc lâu chủ, đa tạ tiên lực của ngươi đã giúp ta ngưng tụ thời cơ phi thăng!" Thanh âm nhẹ nhàng như ngọn gió lạnh rót vào tai, Mạc Vô Hoan ngạc nhiên đẩy nàng ra, bất luận làm sao cũng không nghĩ tới là Mộc Thủy Vân sắp độ kiếp!
Cùng lúc đó, ánh chớp lan tràn bầu trời, một đạo tử lôi như điện trụ tàn nhẫn bổ xuống, may là hắn đẩy nhanh, bằng không hậu quả khó lường.
Ầm một tiếng! Tử lôi thứ nhất bổ xuống giữa đỉnh đầu Mộc Thủy Vân, lôi lực kích vào thiên linh, toàn thân nàng tê dại đau đớn, răng rắc một tiếng, xương cốt vỡ vụn che lấp thống ngâm nhỏ bé ở yết hầu, hai hàng nước mắt chảy xuống, suýt chút ngất đi.
"Thủy Vân!" Tuyết Phong nắm chặt hai tay, thống khổ nhìn nữ tử cô đơn kia một mình chịu đựng sét đánh, bây giờ nàng đã hiểu tâm tình của Nguyệt Lạc rồi, nỗi dằn vặt trơ mắt nhìn ái nhân thống khổ không thể tả, làm người ta khó có thể chịu đựng.
Tử Vân Trúc cũng nghĩ thế, nhưng lôi kiếp tiên cấp, nhất định phải tự mình chịu đựng, mới có thể vượt qua, người bên ngoài căn bản là không có cách nhúng tay, nàng chỉ có thể khẩn cầu trời xanh, để lôi lực nhỏ hơn một chút, có thể cho Thủy Vân cơ hội lấy hơi.
Tất cả mọi người đều lau mồ hôi, Chu Vũ Nhi và Yến Dương Thiên càng là căng thẳng nhìn chằm chằm sấm sét đang nổi lên, trong lòng cao hứng vì Thủy Vân có thể phi thăng, rồi lại lo lắng, Thủy Vân có thể bình yên vượt qua lôi kiếp không đây, phải sống sót a.
Mạc Vô Hoan lau vết máu bên môi, hai mắt hung tàn nhắm lại, thật hy vọng sấm sét hãy đánh chết nàng, chấm dứt hậu hoạn.
Oán khí mãnh liệt bắn thẳng lên bầu trời, Mộc Thủy Vân mắt sáng như đuốc, dáng người chậm rãi phi thăng, dưới chân hiện lên một đoàn sáng vàng, Nhai Tý thân thể to lớn nâng đỡ nàng lên, thần thái kiên nghị hệt như chủ nhân, nó lăng ngạo ngẩng đầu lên, không hề e ngại nửa phần, tuy rằng tâm trí chưa thục, nhưng cũng biết rõ hàm nghĩa của bốn chữ "cùng chung hoạn nạn", nếu làm khế ước thú của Mộc Thủy Vân, sẽ truyền thừa niềm tin cứng cỏi bất khuất của nàng, nó muốn độ kiếp với chủ nhân.
Mộc Thủy Vân hít sâu, tỉnh táo rất nhiều, ánh sáng đỏ ngòm vẫn chưa tiêu tan, oán lực nguyên bản bị tiên lực của Mạc Vô Hoan áp chế vững vàng, vì sấm sét cuồn cuộn kích phát mà bạo đằng, dâng lên cực kỳ mãnh liệt, chống đỡ tiên lôi độ kiếp chính tông.
Vòng xoáy ngưng quyển mãnh liệt, sấm sét màu tím cứ như muốn đánh nứt bầu trời, ầm một tiếng thật lớn, tử lôi thứ hai mạnh mẽ bổ xuống.
"A!" Mộc Thủy Vân hô một tiếng, tóc đỏ bay tứ tán, ý thức vừa tỉnh táo bị lôi điện cuồn cuộn công kích vỡ vụn, sắc mặt tái nhợt rơi lệ, đau quá, toàn thân đều đau đớn, xương cốt vặn vẹo, máu trong kinh mạch nghịch lưu, một luồng khí lưu huy hoành phồn thịnh, xông thẳng thiên linh.
"Chủ nhân chịu đựng, còn bốn đạo tiên lôi, chúng ta sẽ thành công." Tiểu Thất nhẫn nhịn cảm giác linh hồn rung động, quanh thân nhiếp thả kim quang y như vầng thái dương chói mắt, bao phủ mặt đất núi đồi, nhưng